5

Ta ngồi ngay trước mặt Cố Hạc Từ.

“Bổn quân khổ tu nhiều năm để phi thăng, chỉ tiếc ba năm trước lại bị tiểu quỷ chiếm đoạt thân xác.”

“Lần này bị ép quay lại trần gian, vừa hay giết phu chứng đạo, trợ ta phi thăng!”đjăt v

Sắc mặt Cố Hạc Từ trắng bệch ngay khi lời ta vừa dứt.

Ba năm qua, hắn đã hành hạ ta thế nào, chính hắn là người rõ hơn ai hết.

Sư phụ từng dạy:

“Muốn tu thành Cửu Chuyển, phải biết luyện thân dưỡng tâm.”

Luyện thân là quá trình, giữ tâm là công phu, nhân quả là gương sáng, đại đạo là nơi về.

Người khác nếu làm ta bị thương dù chỉ nửa phần, ta nhất định trả lại gấp trăm ngàn lần.

Lấy đức báo oán không phải là phong cách của môn phái ta.

Nếu không trừng phạt hắn thật nặng, e rằng đạo tâm của ta sẽ vỡ nát!

Cố Hạc Từ ngẩng đầu nhìn quanh tìm Liên Băng Thanh.

Cuối cùng cũng thấy nàng run như cầy sấy trong góc.

Hắn kích động chỉ về phía nàng:

“Tiên quân! Mọi chuyện ta từng làm với người đều là do ả ta xúi giục!”

Liên Băng Thanh lắc đầu không ngừng, ánh mắt khẩn cầu nhìn Cố Hạc Từ.

“Nàng ta giả bệnh tim, hút huyết tâm của người suốt ba năm. Rõ ràng thân thể nàng khỏe như trâu từ trước đó!”

“Cây tỳ bà của mẹ nàng để lại cũng do nàng bất cẩn làm vỡ, vậy mà lại đổ tội cho người, khiến người bị moi tiên cốt!”

“Nàng ta còn lén bớt xén phần khẩu phần trong viện của người. Mọi việc hậu viện ta đều giao cho nàng, ai ngờ lòng dạ lại độc ác như thế…”

Cố Hạc Từ tuôn ra từng tội trạng của Liên Băng Thanh như đổ đậu.

Liên Băng Thanh mặt không còn giọt máu, như thể sẽ ngất đi bất cứ lúc nào.

“Còn nữa! Con mèo đó là do chính tay nàng ta dìm chết, chỉ để ta trút giận lên người.”

Hắn bò đến trước mặt ta, toan ôm chân ta, nhưng lại chỉ dám cung kính dập đầu mấy cái.

“Tiên quân! Ta vô tội mà!”

“Kẻ đầu sỏ là tiện phụ kia! Chính vì nàng ta hay ghen tị, mới hại người…”

6

Từ không cam lòng, đến căm hận, rồi thành ghê tởm,

Ánh mắt Tô Lê lạnh lẽo.

“Ngươi xem, không phải hắn biết hết cả đó sao.”

“Chẳng qua trước kia toàn đóng kịch cùng các ngươi thôi.”

Ta nhìn Cố Hạc Từ, trong mắt hắn vẫn còn chút mong chờ.

“Đáng tiếc… bổn quân cần ngươi để phi thăng.”

“Có thể góp sức cho đạo lộ của ta, cũng coi như không uổng kiếp này của ngươi.”

Ta nhét cho hắn một viên đan dược kéo dài sinh mạng.

Sau đó rút từ hông hắn ra một con dao găm.

“Con dao này từng được dùng để moi tiên cốt của bổn quân.”

“Hôm nay bổn quân tự tay cầm đao, nhất định sẽ xuống tay gọn gàng, không để ngươi đau quá lâu.”

Tô Lê mắt đỏ hoe.

“Hắn từng nói, nếu ta sau này không hồi phục được, hắn sẽ nuôi ta cả đời.”

“Nhưng thực sự rất đau… Hệ thống bảo ta nhịn thêm chút, sắp đến giai đoạn ‘truy thê hoả táng tràng’ rồi.”

Nàng lau nước mắt.

“Đến lúc hắn moi tiên cốt người khác thì thản nhiên như không, giờ sợ đến ướt cả quần, hả hê thật!”

Ta nhìn đám nước vàng vãi trên đất bằng ánh mắt chán ghét, nhíu mày lùi một bước.

Nhưng bước lùi này không tính toán kỹ, đâm lệch góc.

Cố Hạc Từ lập tức thét lên như heo bị chọc tiết.

Mồ hôi lạnh túa ra như mưa.

“Phu quân à, dao này hình như cùn rồi đấy.”

Sắc mặt hắn càng thêm tuyệt vọng.

7

Cố Hạc Từ run rẩy từng đợt, nhưng vì có đan dược, buộc phải giữ tỉnh táo.

Trong ánh mắt cầu xin của hắn, ta lạnh lùng đâm dao vào ngực hắn.

Liên Băng Thanh bên cạnh sợ đến hồn phi phách tán.

Ta chộp lấy cổ nàng, siết chặt:

“Máu tâm của bổn quân, ngươi uống có ngon không?”

“Xương quai xanh của bổn quân, ngươi dùng có tiện không?”

Khoé mắt Liên Băng Thanh rỉ lệ, ánh mắt dần mất đi thần sắc.

Giải quyết xong hai người, nỗi uất nghẹn trong lòng ta tiêu tan phần nào, tâm tình cũng thoải mái hơn.

Trong ánh mắt đầy mong chờ của Tô Lê,

Một hồi lâu trôi qua, ta vẫn chưa phi thăng.

“Tiên quân… có lẽ còn cần đợi chút nữa, thiên đạo chưa kịp phản ứng.”

Ta ngồi xuống uống một chén trà.

Tô Lê lại cẩn thận lên tiếng:

“Nếu không thì… người tìm thêm một kẻ ác khác mà thành thân đi.”

“Đến lúc đó giết thêm lần nữa!”

Thấy ta nhìn nàng, Tô Lê xấu hổ gãi đầu.

“Giết phu không thể chứng đạo.”

“Vậy người vì sao…”

“Hổ rơi đồng bằng bị chó chê, thân thể lại bị bao tử chiếm cứ, chịu nhục vô cớ, không giết hai kẻ đó thì sao nguôi được cơn giận trong lòng!”

Giết chồng không giúp phi thăng,ta vốn đã biết điều đó.

“Nếu tu sĩ chỉ cần giết người thân là có thể phi thăng đại đạo, chẳng phải tu chân giới đã loạn thành một đám rồi sao?”

“Vô tình đạo, không phải là không còn tình cảm.”

“Mà là yêu thương vạn vật chúng sinh, chứ không chỉ trói buộc vào ái tình của một người.”

“Là yêu trời đất bao la, cũng yêu muôn loài sinh linh.”

Ta mang theo Tô Lê bay tới phủ Thái tử phế truất.

Cố Hạc Từ vốn là hoàng tử không được sủng ái, bị giam ở lãnh cung.