Cả nhà ba người chúng tôi ngồi trên sofa, trông vô cùng hòa thuận.
Chiêu Đệ cố gắng nhịn đau, cầu xin tha thứ: “Mẹ ơi, con xin lỗi, con biết con sai rồi.”
Em lau vết máu trên trán, cúi đầu ngoan ngoãn xin lỗi Trương Thúy Bình.
Thúy Bình thẳng chân đá vào đầu gối em một cái, “bịch” một tiếng, Chiêu Đệ ngã quỵ xuống đất.
“Xin lỗi tao thì có ích gì! Mau xin lỗi Kỳ Kỳ!”
Chiêu Đệ quỳ gối, nhích đến chân tôi và mẹ, cất giọng run rẩy: “Thưa ông bà, thưa tiểu thư, con xin lỗi.”
Ba tôi – Triệu Hưng Nguyên – luống cuống, vội vàng đỡ em dậy: “Thúy Bình, sao em lại đánh trẻ con như vậy? Mau, để chú đưa con bé đi bôi thuốc.”
Trương Thúy Bình hừ lạnh: “Con nhỏ này đúng là đồ rẻ rách, không đánh là không nhớ bài. Đâu có như Kỳ Kỳ nhà ta, trời sinh mệnh công chúa.”
Mẹ tôi – Thời Nguyệt Hoa – không hài lòng khi thấy chồng quan tâm đến Chiêu Đệ, khẽ ho một tiếng: “Anh à, con của người giúp việc mà cũng đáng để anh tự tay bôi thuốc sao?”
“À… Chiêu Đệ cũng trạc tuổi Kỳ Kỳ, anh chỉ thấy con bé tội thôi.”
Triệu Hưng Nguyên giải thích miệng thì nói vậy, tay thì đã buông Chiêu Đệ ra theo phản xạ.
Thời Nguyệt Hoa vuốt móng tay mới làm, một lúc sau mới chậm rãi đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Thôi được rồi.”
Dứt lời, đôi giày cao gót nhọn hoắt của bà giẫm thẳng lên bàn tay của Chiêu Đệ.
Chiêu Đệ không dám kêu đau, mu bàn tay gầy gò lập tức hằn đỏ, có khi gãy cả xương.
Trương Thúy Bình làm như không thấy, mặt mày rạng rỡ đi đến bên tôi: “Kỳ Kỳ, sắp đến giờ học đàn rồi, chúng ta đi học thôi.”
Tôi nhìn Chiêu Đệ đang ôm tay rơi nước mắt, lạnh nhạt nói: “Đưa em ấy đi kiểm tra tay, bôi thuốc xong thì vào phòng luyện đàn với tôi.”
Sau khi buổi học kết thúc, Thời Nguyệt Hoa và Triệu Hưng Nguyên bất ngờ đến kiểm tra.
“Ba ngày nữa là tiệc sinh nhật của con rồi, đàn thử một bản cho mẹ nghe, đừng để mất mặt trước nhà họ Cố.”
Tôi chơi xong một bản, Thời Nguyệt Hoa gật đầu hài lòng: “Không tệ, con gái nhà họ Thời đúng là thông minh.”
Cô giáo piano muốn thể hiện năng lực, liền đẩy luôn Chiêu Đệ đang ngồi nghe ra trước, cười nịnh nọt:
“Bà Thời, bà xem có cần học tiếp không ạ? Tôi dạy rất tốt, như Trương Chiêu Đệ này, trước chẳng biết gì, giờ đã chơi được nguyên bản nhạc rồi.”
Vừa dứt lời, Chiêu Đệ run rẩy, lắc đầu nguầy nguậy.
Chưa kịp tôi lên tiếng, Thời Nguyệt Hoa đã “ồ” một tiếng, cười lạnh: “Vậy thì đàn cho tôi nghe thử xem.”
Chiêu Đệ không dám nhúc nhích, nhìn tôi cầu cứu.
Tôi nhẹ gật đầu: “Đi đi.”
Trương Thúy Bình mặt tối sầm, bấu chặt tay em kéo tới đàn, giọng dọa nạt: “Đàn cho tử tế vào, đừng làm tao mất mặt!”
Chiêu Đệ đàn còn hay hơn cả tôi.
Cô giáo mừng rỡ vì được dịp khoe tài, không ngừng khen: “Bà Thời, bà nghe thử xem, con bé đàn hay thật đấy ạ! Nếu tiểu thư Kỳ Kỳ tiếp tục học thêm nửa năm, tôi đảm bảo cũng sẽ đàn hay được như Trương Chiêu Đệ!”
Tôi thở dài, trước khi Thời Nguyệt Hoa nổi giận, liền đuổi cô giáo không biết điều kia đi.
Thời Nguyệt Hoa nhìn khuôn mặt Chiêu Đệ, có vài nét giống mình, giọng đầy ẩn ý quay sang nói với Triệu Hưng Nguyên:
“Con gái của họ hàng xa nhà anh cũng có năng khiếu âm nhạc ghê, có cần tôi tài trợ cho nó đi du học luôn không?”
Triệu Hưng Nguyên sợ đến nín thở, liên tục ra hiệu cho Trương Thúy Bình dẫn Chiêu Đệ ra ngoài:
“Vợ à, đừng đùa kiểu đó. Em cho hai mẹ con họ cơm ăn đã là tốt lắm rồi, hạng người như họ sao xứng đáng học nghệ thuật giống Kỳ Kỳ nhà mình.”
Trương Thúy Bình như để chứng minh lòng trung thành, đá mạnh vào lưng Chiêu Đệ, rồi túm lấy ngón tay em bẻ ngược ra sau, ánh mắt như muốn bẻ gãy từng đốt xương.