“Nghe nói nếu va phải xe rước dâu mà không đổi bó hoa, sau này sẽ không hạnh phúc, em cũng không ngờ chị lại đổi tuyến đột ngột…”
“Em biết chị chê bó hoa của em không xứng, nhưng em đã bỏ nhiều tâm sức để làm mà… em chỉ mong cả hai chúng ta đều hạnh phúc, chẳng lẽ chị thấy em thấp kém sao?”
“Đây là tấm lòng của em… chẳng lẽ chuyện gì cũng phải cân đo bằng tiền sao?”
Tô Thanh Thanh vẫn không chịu rời đi.
Trong livestream, tiếng chỉ trích ngày càng dữ dội, dưới sự dẫn dắt của vài kẻ có chủ ý, tôi biết đây là kế hoạch của cô ta.
Tôi càng bị bôi nhọ, cô ta càng hài lòng.
Cô ta thực sự đã nghĩ đủ mọi cách để khiến tôi thân bại danh liệt trong ngày cưới.
Tôi bất lực thở dài: “Thôi được rồi, nếu cô đã kiên quyết muốn đổi hoa cưới, thì cho cô đó…”
Nói xong, tôi mỉm cười đưa bó hoa ra, “Không cần trả lại đâu, cô cứ cầm lấy đi.”
Tô Thanh Thanh cũng cười định đón lấy, nhưng vừa nhìn thấy bó hoa thì sắc mặt tái mét.
3
“Sao… sao lại như vậy? Chị Đường Đường, chị đang đùa đúng không?”
Nhìn bó hoa cúc trắng vàng đan xen trong tay, sắc mặt Tô Thanh Thanh lúc trắng lúc xanh.
Tôi nhìn cô ta, đáy mắt thoáng hiện ý cười.
“Tôi vừa mới viếng mộ ông ngoại và cha tôi, họ không thể đến dự lễ cưới của tôi, nên tôi chỉ có thể báo tin cho họ bằng cách này…”
“Tôi đã đặc biệt đến nghĩa trang để nói với họ rằng hôm nay tôi kết hôn, coi như an ủi linh hồn họ nơi chín suối, nên đây chính là bó hoa cưới của tôi.”
“Như vậy thì họ có thể nhìn thấy rồi.”
“Tôi cứ tưởng đi đường này sẽ tránh được va chạm, ai ngờ cô Tô lại có tư duy độc đáo, chọn lộ trình đi ngang qua nghĩa trang.”
Lúc này, mọi người mới nhận ra có điều không ổn — đúng vậy, ông ngoại của Thẩm Đường đã qua đời năm ngoái.
Ông cụ Thẩm là một nghệ nhân nổi tiếng cả nước, ai ai cũng tiếc thương cho sự ra đi của bậc thầy ấy.
Còn cha của Thẩm Đường thì đã mất trong tai nạn xe hơi ngay từ khi cô chào đời.
Dư luận bắt đầu đổi chiều.
“Đúng thật, cô Tô này kỳ lạ quá mà?”
“Đội rước dâu của Thẩm tiểu thư thì yên lặng, còn cô Tô thì pháo nổ tưng bừng, kèn trống ầm ĩ, không sợ quấy rầy người đã khuất sao?”
“Nghĩ kỹ mà xem, ghê thật đấy!”
“Tôi nghe nói mẹ cô Tô từng làm việc ở nhà họ Thẩm, chẳng lẽ cô ta cố tình bám theo tiểu thư nhà họ?”
“Ha ha ha, y như nha hoàn đi theo hồi môn ấy!”
Tô Thanh Thanh nhìn màn hình livestream, tức đến mức mặt trắng bệch.
“Bó hoa cưới này, cô cứ cầm đi.”
“Đừng để lỡ hạnh phúc của cô.”
Tôi mỉm cười tươi rói, đưa bó hoa cúc sang cho Tô Thanh Thanh.
Nụ cười trên mặt cô ta gượng gạo, chần chừ không muốn đổi.
Livestream bắt đầu xôn xao.
“Cô Tô bị gì vậy?”
“Vừa rồi cứ nằng nặc đòi đổi hoa với người ta, Thẩm tiểu thư khuyên mãi không nghe, giờ thì lại không muốn đổi?”
“Tôi nghe nói có cô dâu cố tình chuẩn bị bó hoa rẻ tiền để hôm cưới đổi lấy bó hoa đắt tiền của người khác. Tiểu thư nhà họ Dương trước kia cưới cũng bị đổi mất bó hoa làm bằng vàng đấy. Nhà họ Thẩm giàu như vậy, chẳng lẽ cô Tô định lợi dụng à…”
Nhìn mọi người râm ran bàn tán, dần dần bóc trần ý đồ của cô ta, Tô Thanh Thanh đành cắn răng miễn cưỡng đổi hoa với tôi.
Nhưng tôi đã đánh giá quá thấp sự vô liêm sỉ của đám người Tô Thanh Thanh.
Khi tôi bước vào nơi tổ chức đám cưới mà tôi đã bỏ ra hàng triệu để chuẩn bị kỹ lưỡng, thì phát hiện có kẻ đã chiếm chỗ trước.
Trên lễ đài toàn là giấy vụn và hoa rơi lả tả, đám cưới của Tô Thanh Thanh đã được tổ chức trước đó, thậm chí còn đang đến tiết mục ném bó hoa cưới.
Đáy mắt tôi ánh lên tia lạnh lẽo, quay sang nhìn Thẩm Tư Minh.
Anh ta bị ánh mắt tôi quét qua thì lập tức lóe lên sự chột dạ.
Nhìn sang Tô Thanh Thanh, ánh mắt anh ta đầy phức tạp và luyến tiếc, rồi ho khan một tiếng.
“Thanh Thanh lớn lên cùng chúng ta, cũng coi như là em gái tôi.”
“Mẹ cô ấy tuổi cao đã về quê, cô ấy ở lại một mình, tôi sợ cô ấy bị ức hiếp nên mới chống lưng cho cô ấy.”
“Đợi cô ấy làm xong rồi cô lên lễ đài cũng như nhau thôi!”
Nói xong, anh ta quay sang Tô Thanh Thanh trên sân khấu mỉm cười, ra hiệu cho phù dâu mang bó hoa lên.
Thấy bó hoa trong tay phù dâu, tôi không khỏi giật mình sững sờ.
Trong tay phù dâu của Tô Thanh Thanh chính là bó hoa cưới ngọc phỉ thúy của tôi.
Tôi đứng chết trân tại chỗ, còn Tô Thanh Thanh thì đắc ý nhìn tôi, “Tiếp theo, tôi sẽ gửi lời chúc phúc đến mọi người.”
Nói xong, cô ta liền ném bó hoa ngọc phỉ thúy ra sau lưng.
Khối ngọc tinh xảo, trong chớp mắt vỡ tan thành mảnh vụn.
Mặt tôi tối sầm lại, không nhịn được mà lao lên sân khấu.
Ngay trước mặt tất cả truyền thông, tôi tát cho Tô Thanh Thanh một cái ngã dúi dụi.
Y như kiếp trước, mọi ánh đèn sân khấu ngay lập tức chiếu thẳng vào tôi.
4
Quả nhiên, Cố Ngôn Triệt, Thẩm Tư Minh và Lâm Phi lập tức lao lên sân khấu, chắn trước mặt Tô Thanh Thanh.
Thẩm Tư Minh định đánh tôi, nhưng tôi né khéo.
Ngược lại, anh ta mất thăng bằng, nghiêng người về phía dưới sân khấu, tôi thuận tay đá thêm một cú cho anh ta rớt hẳn xuống.
May mà tôi đã thay giày bệt từ trên xe.
Tôi nhìn Tô Thanh Thanh đang sững người, mỉm cười nửa miệng.
“Cô có biết thứ mà cô làm vỡ, là cái gì không?”
“Chẳng phải chỉ là bó hoa thủy tinh sao!”
Tô Thanh Thanh đỏ hoe mắt, ra vẻ tủi thân nhìn tôi.
“Trên Pinduoduo bán đầy ra, chỉ chín đồng chín thôi!”
“Được rồi, nếu cô thích, tôi đặt cho cô cả xe!” Thẩm Tư Minh ở dưới sân khấu mặt mày đen kịt.
“Xuống mau đi, đừng làm trò nữa.”