2

“Vợ à, anh xin lỗi, sáng nay thái độ anh không tốt. Em nghe anh giải thích, cô ‘Vy Vy tiểu tiên nữ’ kia là em họ xa của anh. Dạo này cô ấy mang thai, mới đến thành phố thuê nhà, không ai chăm sóc, anh chỉ giúp cô ghép ít đồ thôi. Địa chỉ nhận hàng là căn hộ cô ấy thuê. Anh sợ em nghĩ nhiều nên mới không nói.”

“Em họ xa?” Tôi rút tay lại, nhìn thẳng vào mắt anh.

“Sao tôi chưa bao giờ nghe nói anh có cô em họ này? Hơn nữa, ghép mua đồ ngủ đôi, vòng tay đôi, đó là việc nên làm khi chăm sóc em họ à?”

“Đều là hiểu lầm thôi!” – Tiêu Diễn vội vàng giải thích.

“Đồ ngủ đôi là cô ấy nhất quyết bắt anh ghép, nói chồng không ở bên, nhờ anh góp đủ số. Vòng tay đôi là cô ấy mua tặng cho anh và chồng cô ấy, coi như cảm ơn vì anh đã giúp đỡ. Còn mỹ phẩm bà bầu là anh đặc biệt mua cho cô ấy, một mình mang thai cũng tội nghiệp.”

“Hiểu lầm à?” Tôi cầm điện thoại, mở trang cá nhân của ‘Vy Vy tiểu tiên nữ’.

“Vậy anh giải thích xem, tại sao trên trang cá nhân của cô ta chỉ có ghi nhận ghép đơn với anh? Tại sao trong bài đăng của cô ta có ảnh anh đưa cô ta về nhà? Tại sao trong ảnh, anh còn nắm tay cô ta?”

Sắc mặt Tiêu Diễn lập tức thay đổi, môi mấp máy nhưng không thốt nổi một câu.

Nhìn dáng vẻ lúng túng ấy, chút hy vọng cuối cùng trong tôi cũng vụt tắt.

“Tiêu Diễn, anh không cần giải thích nữa.” Tôi hít sâu một hơi, cố giữ giọng bình tĩnh.

“Chúng ta ly hôn đi.”

“Ly… ly hôn?” Tiêu Diễn sững người, nắm chặt lấy cánh tay tôi.

“Vợ à, em đừng nóng giận! Anh biết mình sai rồi, không nên lừa dối em, không nên quá gần gũi với cô ấy. Nhưng anh và cô ấy thực sự chẳng có gì, chỉ là họ hàng thôi. Em cho anh thêm một cơ hội nữa được không?”

“Cơ hội?” Nước mắt tôi cuối cùng cũng rơi xuống.

“Tiêu Diễn, ngay từ khi anh bắt đầu lừa dối tôi, anh đã mất cơ hội rồi. Con gái còn nhỏ, tôi không muốn để nó lớn lên trong một gia đình đầy dối trá.”

“Anh không đồng ý ly hôn!” Cảm xúc Tiêu Diễn bùng nổ.

“Cố Tư Diễm, em đừng quá đáng! Chỉ vì chút chuyện nhỏ mà đòi ly hôn? Em có nghĩ đến con gái không? Em có nghĩ đến gia đình này không?”

“Chuyện nhỏ?” Tôi giật mạnh tay ra.

“Trong mắt anh, ngoại tình là chuyện nhỏ? Lừa dối cũng là chuyện nhỏ? Tiêu Diễn, chính anh đã phụ lòng gia đình này, phụ tôi và con gái. Bây giờ anh còn mặt mũi nói tôi quá đáng?”

Tiếng cãi vã khiến con gái chúng tôi hoảng sợ, bé chạy tới ôm chặt chân tôi, khóc nấc:

“Mẹ ơi, bố ơi, đừng cãi nhau nữa, con sợ…”

Nhìn đôi mắt đỏ hoe của con, tim tôi nhói đau.

Tôi ngồi xổm xuống, ôm lấy con:

“Ngoan, đừng sợ, mẹ với bố chỉ đang bàn chuyện thôi.”

Tiêu Diễn cũng ngồi xuống, định đưa tay xoa đầu con, nhưng con lại né tránh.

Ánh mắt xa lánh của con khiến gương mặt anh thoáng hiện nét áy náy.

“Em dựa vào cái gì mà nói anh ngoại tình? Em không tin anh sao!” Giọng anh đầy chất vấn.

“Anh nói rồi, cô ấy là em họ anh! Nếu em không tin, cứ gọi cho cô ấy, hỏi thẳng đi!”

Tôi nhìn anh, rồi nhìn con gái trong vòng tay, trong lòng dao động.

Con còn quá nhỏ, con cần một gia đình trọn vẹn.

Nhưng vừa nghĩ đến sự lừa dối của anh và sự tồn tại của người phụ nữ kia, tôi lại thấy buồn nôn.

Khi tôi còn đang do dự, Tiêu Diễn đã bấm gọi điện.

Chuông reo vài giây thì được bắt máy.

“Anh Diễn, sao vậy?” – giọng nữ vang lên từ đầu dây bên kia.

“Em nói đi, rốt cuộc quan hệ của chúng ta là gì!” – giọng Tiêu Diễn mất kiên nhẫn.