Ta thương chàng mất người thân, đành thuận ý giữ nàng lại.

Song từ đó, ta với Phương Uyển ít khi qua lại, ngược lại, Cố Duẩn và hài tử ngày càng thân cận với nàng.

Đến nay nhìn lại, bốn người họ mới giống một nhà thực thụ.

Ta bất giác nhớ về cảnh tượng trong mộng.

Cố Duẩn hồi kinh, xưng đế, chẳng bao lâu phong Phương Uyển làm hậu.

Nguyên Gia và Dung Dung miệng gọi “phụ hoàng”, “mẫu hậu”, cảnh tượng thật mỹ mãn sum vầy.

Trong sân rõ ràng là phu quân và hài tử của ta, vậy mà ta lại không dám bước vào, sợ phá hỏng khung cảnh đoàn viên ấm áp của bọn họ.

Cố Duẩn xoay người, rốt cuộc cũng nhìn thấy ta.

Chàng chau mày: “Sao giờ mới về? Đã trưa rồi, mau vào nấu cơm đi.”

3

Dạng ý cười dịu dàng ban nãy, chỉ có thể thấy nơi chàng đối với Phương Uyển.

Còn khi đối diện ta, chỉ toàn lạnh nhạt và xa cách.

Chàng chẳng hề bận tâm ta đi đâu, chắc cho rằng ta lại vùi đầu trong lò rèn mà thôi.

Rèn sắt là việc nặng nhọc, ta mồ hôi đầm đìa, nghiến răng giơ búa, bộ dạng ấy trong mắt chàng vừa dữ tợn lại xấu xí.

Chàng xem qua một lần đã chẳng muốn nhìn lần nữa.

Mỗi lần ta trở về, chính là lúc phải lo toan việc nhà: nấu cơm, giặt giũ, gánh nước, chẻ củi.

Ta còn đang đứng yên nơi cửa, Cố Duẩn liền bước tới hỏi: “Sao không vào?”

Thấy sắc mặt ta tái nhợt, chàng hỏi:

“Sao vậy? Thân thể không khỏe ư?”

Ta không đáp lời.

Sắc mặt chàng càng trầm xuống, trong mắt thoáng qua vẻ bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói:

“Sao lại làm vẻ mặt thế kia? Còn giận sao?”

Chàng đưa tay định chạm vào má ta – đó là cử chỉ thường dùng để dỗ ta mỗi khi chàng hạ mình:

“Anh Đào, đừng giận nữa.”

Ta khẽ né tránh.

Lúc này, mấy người trong viện mới để ý đến ta.

Nguyên Gia và Dung Dung đều thu lại dáng vẻ vô tư ban nãy, gọi ta một tiếng “nương”.

Nhưng giọng điệu chẳng mấy thân thiết.

Chẳng thể sánh được với trong mộng, khi huynh muội họ gọi Phương Uyển là “mẫu hậu”, vừa kính vừa yêu.

Hai đứa nhỏ đều do ta rứt ruột sinh ra, một tay nuôi nấng chăm sóc.

Thế nhưng, chúng lại chẳng thân với ta.

Nguyên Gia trách ta làm nghề rèn thô lỗ, khiến hắn bị đám trẻ cười chê: mẫu thân như đàn ông, là đồ phụ nhân hung hãn.

Nhắc đến người đàn bà dữ dằn nhất quanh mười dặm, ai cũng biết là ta – Dương Anh Đào – bởi đâu có ai là nữ nhân lại cầm búa rèn sắt như ta.

Dung Dung thì chê ta nặng mùi mồ hôi, dù ta tắm rửa xong mới dám ôm con, nó vẫn nhăn mũi đẩy ra, bảo ta có mùi.

Huống chi, ta chẳng giống các mẫu thân khác – không hiền thục, chẳng xinh đẹp, cũng chẳng khéo tay hay làm.

Huynh muội bọn chúng vẫn hổ thẹn vì ta là mẫu thân của chúng.

Chúng chẳng muốn có ta, chỉ mong Phương Uyển ôn nhu hiền hậu làm mẫu thân.

Trong mộng, cho đến trước khi lìa đời, ta mới được gặp huynh muội một lần.

Khi ấy, Cố Duẩn đã sớm đăng cơ xưng đế, phong Phương Uyển làm hoàng hậu, Nguyên Gia là đại hoàng tử, còn Dung Dung là trưởng công chúa.

Thánh thượng phái đại hoàng tử tuần tra chín châu phương nam, trưởng công chúa theo hầu.

Dọc đường, xa giá dừng lại nơi huyện thành bên cạnh.

Ta mừng như điên, đêm ấy liền chuẩn bị chút điểm tâm, gấp rút chạy đến.

Song họ nay đã là vương tử công chúa tôn quý, được vạn dân kính ngưỡng.

Quan sai thấy ta – một phụ nhân quê mùa – vọng tưởng muốn tiếp cận hoàng thân quốc thích, liền đánh ta gần chết tại chỗ.

May thay, có người qua đường lòng trắc ẩn, đưa ta vào y quán.

Y phu nói ta trọng thương, lực bất tòng tâm, lại có người tốt bụng đưa ta đến nghĩa trang.

Khi ta một thân cô đơn nằm chờ chết tại nghĩa trang, Nguyên Gia và Dung Dung mới chịu hạ cố đến gặp.

Bọn họ sai kẻ hầu đứng ngoài trông giữ, không cho ai quấy rầy, một mình tiến vào gặp mặt.

Nguyên Gia chắp tay sau lưng đứng trước cửa, Dung Dung đứng bên cạnh, lấy khăn gấm che mũi.

Khi nhìn ta, ánh mắt hai người hờ hững lạnh lùng, không chút gợn sóng.

“Dương thị, ngươi chẳng qua chỉ là phụ nhân quê mùa thô kệch, xưa kia may mắn mới được ở cạnh phụ hoàng vài năm mà thôi.”

“Phụ hoàng là chân long thiên tử, thân phận của ngươi làm sao xứng với người? Ngươi nên sớm nhìn rõ thực tại.”

Thân thể tuy đau, nhưng chẳng bằng nỗi đau xé lòng kia.

“Ta là kết phát thê tử của phụ hoàng các ngươi… Các ngươi… các ngươi là cốt nhục của ta cơ mà…”

Nguyên Gia và Dung Dung lớn rồi, càng giống Cố Duẩn hơn.

Đặc biệt là Nguyên Gia, giống hệt như được đúc ra từ khuôn của chàng.

Cũng là một dáng vẻ hờ hững lạnh nhạt, vô tình bạc nghĩa.

“Hoàng hậu mới là kết phát thê tử của phụ hoàng.”

“Còn về phần ngươi… Ta tình nguyện chưa từng từ bụng ngươi mà sinh ra.”

Ta không dám tin những lời ấy lại phát ra từ miệng chính cốt nhục của mình.

“Ngươi… nói gì cơ?”

Chúng không muốn là con ta, là nhi nữ do ta mang nặng đẻ đau sinh ra.

Ta… chẳng hay bản thân lại tội nghiệt đến vậy, đến cả việc sinh ra bọn chúng cũng là lỗi của ta.

Thì ra, khi tâm can đau đến cực điểm, người ta lại có thể bật cười.

Ta điên dại mà cười lớn, tiếng cười lạc lõng khiến hai người kia càng nhíu mày.

“Hôm nay đến gặp ngươi, chỉ để dứt bỏ hoàn toàn vọng tưởng trong lòng ngươi.