Tôi lấy từ trong túi ra bệnh án của Nini và sổ hộ khẩu, định chứng minh mình trong sạch.
Mẹ tôi lao đến, giật phăng xấp giấy khỏi tay tôi rồi “xoẹt, xoẹt” vài cái – xé nát vụn.
Mảnh giấy bay lả tả như tuyết.
Bà nhổ thẳng nước bọt lên mặt tôi:
“Chứng cứ? Hai trăm ngàn đó là mày tự nguyện cho em mày mua nhà!”
Sếp tôi nhăn mặt, phẩy tay đầy chán ghét:
“Đủ rồi! Tô Vãn, bất kể sự thật thế nào, cô đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh công ty. Cô ra phòng nhân sự làm thủ tục thôi việc đi.”
“Sếp…”
“Tặng cô nửa tháng lương, mau rời khỏi đây!”
Nói xong, ông quay lưng bỏ đi.
Bảo vệ tiến tới, đẩy tôi ra ngoài, bắt tôi thu dọn đồ ngay lập tức.
Tôi ôm thùng giấy, như con chuột chạy giữa phố, bị đuổi khỏi công ty.
Sau lưng là tiếng cười đắc ý của mẹ tôi và ánh mắt soi mói, chỉ trỏ của đồng nghiệp.
Đúng lúc đó, điện thoại lại reo.
Là số lạ.
Vừa nối máy, đầu dây bên kia vang lên giọng của vị hôn phu của Tô Thiển – Triệu Dương.
“Chị, em là Triệu Dương.”
“À… Thiển Thiển nói hai chị em cãi nhau?”
“Tuần sau là đám cưới của tụi em rồi, Thiển Thiển hy vọng chị đến dự, dù sao chị cũng là chị gái duy nhất của cô ấy.”
“Với lại… mẹ bảo… chị chuẩn bị năm vạn tệ tiền đổi cách xưng hô. Dù sao cũng là ‘chị cả như mẹ’.”
Ngón tay tôi siết chặt điện thoại đến trắng bệch.
Cướp tiền của tôi đi mua nhà, giờ còn bắt tôi đưa thêm năm vạn tiền “đổi cách gọi”?
Còn muốn tôi đến dự, để làm nền cho bọn họ?
Tôi bỗng bật cười.
“Được,” tôi nói vào điện thoại, giọng dịu đến lạnh người, “tôi sẽ đến.”
“Tôi sẽ chuẩn bị cho em gái một món quà… mà cả đời này nó sẽ không bao giờ quên.”
Vài ngày sau, tôi trở nên bình thản đến đáng sợ.
Tôi gửi Nini cho cô bạn thân nhất chăm hai ngày.
Và tôi bắt đầu bán tất cả những gì trong nhà còn có chút giá trị.
Trang sức vàng, túi hiệu, thậm chí cả chiếc laptop đã dùng hai năm – tôi cũng bán.
Cộng lại được ba vạn tệ.
Nhưng vẫn còn xa mới đủ.
Tôi không đi tìm mẹ hay Tô Thiển nữa.
Tô Thiển vì thích khoe khoang, đã đăng thiệp cưới điện tử lên vòng bạn bè.
Đám cưới tổ chức tại khách sạn 5 sao sang trọng nhất thành phố.
Nghe nói nhà họ Triệu làm ăn vật liệu xây dựng, cũng có chút tiền, lần này đám cưới làm rất lớn, mời không ít đối tác kinh doanh.
Tô Thiển càng đắc ý, liên tục tag tôi trong nhóm gia đình:
“Chị, đến hôm đó nhớ ăn mặc tử tế vào, đừng làm mất mặt em.”
“Người nhà họ Triệu toàn là nhân vật có địa vị đấy.”
“À đúng rồi, năm vạn chuẩn bị xong chưa? Không có thì vay lãi cao cũng phải gom đủ cho em.”
Mẹ tôi cũng thêm vào:
“Vãn Vãn, nghe chưa? Đó là trách nhiệm của người làm chị!”
“Nếu mày dám gây chuyện trong đám cưới, tao sẽ xem như chưa từng sinh ra đứa con gái này!”
Nhìn dòng chữ nhảy trên màn hình, lòng tôi hoàn toàn trống rỗng.
Tôi chỉ nhắn lại một chữ: “Được.”
Ngày trước đám cưới, tôi chủ động liên lạc với Tô Thiển.
“Thiển Thiển, mai đám cưới rồi, chị muốn lên sân khấu nói vài câu chúc mừng, dù gì cũng là chị gái ruột, muốn tặng em một lời chúc.”
Tô Thiển có chút cảnh giác:
“Chị định nói gì?”
“Còn nói gì nữa? Tất nhiên là khen em lấy được chồng tốt, tiện thể tặng em năm vạn trước mặt mọi người cho nở mày nở mặt.”
Nghe đến tiền, Tô Thiển lập tức bỏ hết đề phòng.
“Được thôi, biết điều là tốt.”
“Em sẽ nói MC giữ cho chị 5 phút phát biểu.”
“Nhớ học thuộc lời đi, khen em nhiều vào, đừng ở đó than nghèo kể khổ!”
Cúp máy xong.
Tôi mở máy tính, đem toàn bộ bằng chứng tôi đã thu thập mấy ngày nay, làm thành một bản trình chiếu PPT chỉnh chu.
Bản sao kê ngân hàng, thể hiện rõ giao dịch chuyển khoản 200.000.
Giấy chẩn đoán bệnh của Nini, thông báo đóng phí phẫu thuật.
Còn cả đoạn ghi âm tôi lén thu được hôm đến nhà Tô Thiển hôm trước.
Tôi sao chép tất cả vào USB, cất kỹ bên mình.
Ngày cưới.
Tôi cố ý mặc một chiếc váy đen tuyền.
Giữa không gian ngập sắc đỏ và trắng rực rỡ, tôi như một vết mực chói mắt.
Mẹ tôi thấy vậy, cau mày.
“Mày mặc vậy là sao? Tới đưa tang à?”
Bà hạ giọng rít qua kẽ răng:
“Tiền mang theo chưa?”
Tôi vỗ nhẹ chiếc ví cầm tay:
“Có rồi, tất cả ở đây.”
Mẹ tôi lúc này mới yên tâm, xua tay ghét bỏ:
“Ra góc ngồi, đừng mon men lên phía trên. Đợi MC gọi hẵng lên.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, ngồi vào bàn tận cùng trong góc.
Ngước mắt nhìn lên sân khấu, Tô Thiển trong chiếc váy cưới trắng muốt, cười rạng rỡ như công chúa.
Triệu Dương mặc vest thẳng thớm, thần thái tự tin ngời ngời.
Hai người trao nhẫn, hôn nhau.
Tiếng vỗ tay vang rền khắp hội trường.

