Thẩm Thanh Ninh cũng nghĩ vậy, lập tức gọi điện cho tôi.
“Bố.”
“Sao bố lại hùa với người ngoài chống lại con gái ruột vậy? Quán nhà mình sắp sập rồi!”
Vừa kết nối, Thẩm Thanh Ninh đã mở miệng oán trách.
“Tôi không phải bố cô.”
“Đừng quên chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ rồi.”
“Với lại, chẳng phải cô cũng từng hùa với người ngoài chống lại tôi sao?”
Tôi không tỏ chút thiện ý nào.
“Ôi trời ơi bố ơi, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, bố cần gì phải giận lâu vậy?”
Thẩm Thanh Ninh bất ngờ nghẹn ngào: “Mình gặp nhau nói chuyện được không? Con trả bố 4 nghìn mỗi tháng, bố về giúp chúng con đi.”
“Cả nhà sống dựa vào quán ăn, nếu quán sập, nợ nần ngập đầu mất.”
“Cháu ngoại bố mới học cấp hai, nó sẽ sống sao đây!”
Cô ta càng nói càng khóc.
Tôi xưa nay mềm lòng, đặc biệt không chịu nổi khi thấy người khác khóc, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh Thẩm Thanh Ninh khi còn nhỏ.
Thấy tôi im lặng.
Thẩm Thanh Ninh liền nhân cơ hội thúc ép: “Bố, mình gặp mặt đi, bố cứ xem thái độ bọn con thế nào.”
“Nếu bố không hài lòng, quay đầu bỏ đi cũng được mà?”
Sau khi đấu tranh nội tâm rất lâu, tôi cuối cùng đồng ý, hẹn gặp lúc 9 giờ tối nay.
Tôi cũng nói trước với đệ tử một tiếng.
Tưởng rằng cậu ấy sẽ phản đối.
Ai ngờ cậu ấy chẳng hề phản đối, chỉ nói sẽ ủng hộ mọi quyết định của tôi, còn đích thân đưa tôi đến tận quán.
Tôi đến sớm hơn nửa tiếng, thấy cửa quán khép hờ, đang định bước vào thì nghe bên trong vang lên tiếng cười đắc ý của Thẩm Thanh Ninh.
“Cứ giao cho tôi.”
“Từ nhỏ đến lớn, bố tôi chỉ sợ tôi khóc, ông ấy chắc chắn sẽ ở lại, mà còn chẳng đòi một đồng tiền công nữa.”
Giọng cô ta tự tin, quả quyết, quả thật rất hiểu điểm yếu mềm trong tim tôi.
Dù gì mẹ cô ấy mất sớm,
Nên tôi luôn nâng niu cô ấy trong lòng bàn tay, sợ cô ấy khổ, sợ cô ấy sống không tốt.
Thế nên mới quay lại giúp.
“Con dâu giỏi quá, trông cậy cả vào con đó!”
Bà thông gia giơ ngón tay cái tán dương.
Giang Trúc thì nói: “Đợi bố vợ về, con sẽ bám theo học nghề đầu bếp.”
“Sau này khỏi phải nhìn sắc mặt ông ta nữa.”
“Đến lúc đó thì đưa ông ta vào viện dưỡng lão luôn, trước tiên bảo ông ấy chuyển sổ tiết kiệm hưu trí sang tên con đã.”
Nghe đến đây, tim tôi như bị ai bóp nghẹn, sống lưng lạnh toát, toàn thân nổi da gà.
Thẩm Thanh Ninh vậy mà còn gật đầu đồng tình.
Sau đó, ba người cùng phá lên cười — rõ ràng là ba con sói đội lốt người, ăn thịt không chừa xương.
Tôi không nhịn được nữa, tức giận đẩy mạnh cửa bước vào.
Ngay lập tức, tiếng cười trong phòng ngưng bặt, cả ba quay đầu nhìn tôi, mặt lộ vẻ sững sờ.
Không ngờ người thường hay đến sát giờ như tôi, tối nay lại đến sớm hơn.
“Bố…”
“Bố đến lúc nào vậy? Mau vào ngồi đi.”
Thẩm Thanh Ninh chột dạ gọi tôi một tiếng.
“Đừng giả bộ nữa.”
“Những gì các người vừa nói, tôi nghe hết rồi.”
Tôi siết chặt nắm tay, giận dữ trừng mắt nhìn Thẩm Thanh Ninh, tiếp tục nói:
“Tôi đúng là kiếp trước tạo nghiệt, mới sinh ra một đứa con gái lòng lang dạ sói như cô!”
Ngay lập tức, mặt Thẩm Thanh Ninh trở nên khó coi.
“Thanh Ninh là con gái ruột duy nhất của ông, sao ông có thể nói nó như thế? Hơn nữa, ông làm cha thì đương nhiên phải tận tâm tận lực vì nó.”
Giang Trúc dứt khoát xé luôn mặt nạ giả tạo.
“Đúng đó đúng đó.”
Bà thông gia hùa theo: “Ngay cả em ruột ông cũng nói ông xử sự không phải!”
“Tôi đã làm quá đủ rồi.”
“Là các người ép người quá đáng!”
Tôi nghiến răng đáp.
Kết quả là Giang Trúc và bà thông gia chỉ cười nhạt, chẳng buồn để tâm.
Thẩm Thanh Ninh hít sâu một hơi, nhìn tôi chằm chằm: “Bố, bố thà giúp người ngoài chứ không chịu giúp con gái ruột, phải không?”
“Phải đấy, thì sao?”
Tôi đáp trả.
Rõ ràng tôi mới là người bị tổn thương.
Rõ ràng tôi đã vì cô ta mà tận tâm tận lực, bỏ tiền túi ra hỗ trợ.
Rõ ràng là cô ta phản bội tôi trước, không nhận người cha này.
Vậy mà cuối cùng lại quay ra đổ hết tội lên đầu tôi.
Thật sự cạn lời.
“Được.”
ĐỌC TIẾP : https://vivutruyen.net/mon-an-tinh-nguoi/chuong-6
 
    
    

