1
Vụ án lớn đầu tiên tôi tiếp nhận sau khi điều chuyển về Hải Thành, chính là vụ chồng tôi bị bắt vì mua dâm.
Tập hồ sơ trải ra trên bàn làm việc, trắng mực đen chữ đập vào mắt, khiến hốc mắt tôi cay xè.
Thấy tôi ngẩn người, cấp dưới tốt bụng lên tiếng giải thích:
“Đội trưởng Tô, chắc chị chưa rõ, vụ này liên quan đến đại thiếu gia giàu nhất Hải Thành – Lục Đình Châu – và cô bạn gái bé nhỏ của anh ta.”
“Hai người đó đang là couple hot nhất Hải Thành đấy ạ, kiểu đại thúc với em gái ngọt ngào, cách biệt tuổi tác mà vẫn hợp ghê luôn.”
Cậu ta hạ thấp giọng, cười đầy vẻ thấu hiểu:
“Nghe nói hôm qua cô gái kia giận dỗi vì Lục tổng không có thời gian đi mua sắm với mình, nên mới cố tình báo cảnh sát. Kiểu tình thú thường ngày thôi.”
Tôi không đáp lại, đứng dậy đi về phía phòng hòa giải.
Cửa không đóng chặt, tôi vừa bước đến liền nhìn thấy Lục Đình Châu đang nửa quỳ bên sofa, dùng bộ vest cao cấp bảy con số lau vết trà sữa văng trên giày của cô gái nhỏ.
Động tác của anh ta tỉ mỉ như đang nâng niu báu vật.
Cô gái đong đưa mũi chân, giọng điệu vừa nũng nịu vừa trách móc:
“Lục Đình Châu, anh ngốc à? Em báo cảnh sát bắt anh rồi, mà anh còn đối tốt với em như vậy?”
Lục Đình Châu ngẩng đầu lên, ánh mắt anh ta dịu dàng chưa từng thấy.
“Tiểu tổ tông, chỉ cần em vui, mạng này anh cũng dâng cho em.”
Đèn trên hành lang lúc sáng lúc tối, tim tôi như rơi xuống vực sâu tăm tối.
Đã thích biến báo cảnh sát thành trò đùa tình ái như vậy, là vợ, tôi đương nhiên phải tự tay tống anh ta vào trại.
…
Tôi siết chặt lệnh triệu tập, quay sang dặn Tiểu Trương sau lưng:
“Dẫn họ vào phòng thẩm vấn, làm theo đúng quy trình.”
Tiểu Trương khựng lại một chút, mặt hiện rõ vẻ khó xử:
“Đội trưởng Tô… chị mới về có thể chưa rõ, Lục tổng là…”
“Tôi mặc kệ anh ta là ai.” Tôi ngắt lời, giọng lạnh băng. “Báo án giả, gây rối trật tự, thì phải bị điều tra. Pháp luật không có cửa sau cho bất kỳ ai.”
Tiểu Trương nghẹn họng, chỉ có thể lí nhí “Dạ”, rồi xoay người vào phòng hòa giải.
Bên trong lập tức vang lên tiếng động.
Giọng Thẩm Vi mang theo sự khó chịu:
“Sao lại bắt bọn em? Em đã nói là đùa giỡn thôi mà!”
Ngay sau đó là giọng Lục Đình Châu, không hề giận, thậm chí còn có chút chiều chuộng:
“Nghe lời, phối hợp một chút là được.”
Tiếng bước chân vang lên, hai người cùng bước ra ngoài.
Thẩm Vi vẫn đang giận dỗi, mặt hờn hờn tức tức đi phía trước:
“Tất cả là tại anh! Hôm qua em bảo đi mua đồ với em mà anh không chịu, còn nói phải họp! Em tức quá mới báo cảnh sát!”
Lục Đình Châu chạy theo, trông như đang nịnh nọt:
“Lát nữa anh kêu trợ lý mua hết bộ sưu tập cao cấp mùa này về, em thích gì cứ chọn.”
Nghe vậy, Thẩm Vi quay đầu lại – tôi cũng nhờ thế mà thấy rõ khuôn mặt cô ta.
Gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt sáng rực, môi đỏ răng trắng, đúng kiểu gái đẹp tiêu chuẩn.
Nhưng nổi bật nhất là mái tóc dài nhuộm hồng và chiếc váy ngắn đến nỗi bước nhanh một chút là thấy cả đùi.
Cô ta chỉ khoảng hơn hai mươi, cả người toát lên nét trẻ trung ngông nghênh.
Hoàn toàn khác biệt với tôi, người quanh năm mặc đồng phục, cứng nhắc, nghiêm túc.
Lòng ngực như bị đè ép, nghẹn đến đau nhói.
Lục Đình Châu là ai?
Là người đứng trên đỉnh kim tự tháp của Hải Thành, ai gặp cũng phải cúi đầu nhường bước.
Vậy mà bây giờ, anh ta lại cúi mình dỗ dành một cô gái, không khác gì kẻ si tình mù quáng.
“Đừng giận nữa, lần sau có họp anh cũng hủy, đưa em đi mua sắm, được không?”
Thẩm Vi hừ một tiếng, không trả lời nhưng cũng chậm bước lại.
Tôi nhìn theo họ bước vào phòng thẩm vấn.
Cánh cửa “cạch” một tiếng khép lại, ngăn cách mọi mùi vị ân ái bên trong.
Tiểu Trương quay lại hỏi:
“Đội trưởng Tô, ai sẽ ghi biên bản?”
“Cậu làm.” Giọng tôi hơi khàn. “Hỏi rõ lý do báo án, ghi thật chi tiết.”
Tiểu Trương gật đầu rồi đi vào.
Chẳng bao lâu sau, tiếng Thẩm Vi đã vọng ra ngoài, dù cách cửa vẫn không giấu được vẻ khoe khoang:
“Anh cảnh sát ơi, em nói rồi là đùa thôi mà. Anh ấy bận việc công ty suốt ngày, em rủ đi dạo phố còn khó hơn lên trời.”
“Cho em thẻ đen cũng vô ích, không giới hạn mức tiêu nhưng có đi thử đồ với em đâu.”
Có vẻ Tiểu Trương hỏi đến chuyện mua dâm, bên trong im lặng vài giây, rồi giọng Thẩm Vi vang lên, kèm theo tiếng cười:
“Chuyện đó em nói trong lúc tức giận thôi. Hôm trước anh ấy đòi ‘kích thích’ một chút, lấy cà vạt trói tay em lại… Em giận vì anh ấy chỉ biết tự thỏa mãn, nên mới nói vậy.”
Cô ta dừng lại, như đang khoe khoang gì đó:
“Không tin thì nhìn này, cổ tay em còn hằn dấu đây này. Anh ấy nhìn vậy chứ thật ra…”
Câu sau càng lúc càng trơ trẽn, tôi không nghe nữa, xoay người dựa lưng vào tường.