Ba tôi bắt tôi liên hôn, chỉ được chọn một trong hai.

Một là Mạnh Trạch Khải, nhị thiếu nhà họ Mạnh, nổi tiếng ăn chơi lêu lổng.

Một là Phó Dụ Hành, đại thiếu nhà họ Phó, người ta gọi là “Phật tử” lạnh lùng cấm dục.

Trên màn hình trước mắt, đám bình luận chạy điên cuồng:

【Chọn Phật tử đi! Chuỗi tràng hạt trên cổ tay anh ấy là khắc riêng cho cô đấy!】

Tôi nửa tin nửa ngờ, cuối cùng chọn anh.

Đêm tân hôn, anh vẫn lạnh nhạt như cũ.

Bình luận lại nổ tung:

【Nhanh! Kéo đứt tràng hạt đi, đó là “khóa tình tơ”!】

Tôi làm theo.

Giây tiếp theo, đôi mắt anh đỏ hoe, ôm chặt lấy tôi, giọng khàn đặc:

“Cuối cùng… anh cũng đợi được em rồi.”

1

Ba tôi đẩy hai tấm hình đến trước mặt tôi.

“Thẩm Tinh Dao, chọn một.”

Giọng ông không cho phép từ chối, như ra lệnh.

Tôi liếc nhìn.

Một tấm là Mạnh Trạch Khải, nổi tiếng chơi bời, người yêu thay còn nhanh hơn thay áo.

Tấm kia là Phó Dụ Hành.

Người này còn “đỉnh” hơn.

Nghe nói anh ta một lòng hướng Phật, không gần nữ sắc, được gọi là “Phật tử sống ở thế kỷ 21”.

Nghe đồn đôi chân còn bị tật.

Ba tôi đúng là hết cách cứu công ty, đến cả hạnh phúc của con gái cũng không cần nữa.

Tôi đang định nổi giận thì trước mắt bỗng xuất hiện vài dòng bình luận kỳ quái.

【Trời ơi! Cuối cùng cũng bắt đầu rồi!】

【Dao Dao đừng sợ! Chọn Phật tử! Tuyệt đối đừng chọn cái tên họ Mạnh đó!】

【Đúng đó! Chọn Phó Dụ Hành đi! Chuỗi tràng hạt trên tay anh ấy, từng hạt đều khắc tên của cô!】

Tôi chớp mắt liên tục, tưởng mình hoa mắt.

Bình luận vẫn cuồn cuộn.

【Các chị em, cá không? Tôi cá lần này Dao Dao chọn đúng!】

【Cá gì? Chắc chắn chọn Phật tử rồi! Cả đời này cô ấy sinh ra là để yêu đương với Phật tử thôi!】

Cái quái gì vậy?

Tôi bóp trán, nghi ngờ do áp lực quá nên sinh ảo giác.

Ba tôi thấy tôi im lặng mãi thì mất kiên nhẫn, gõ bàn “cộc cộc”.

“Quyết định chưa? Nhà họ Mạnh giục rồi đấy, chỉ cần con gật đầu, lễ hỏi sẽ gửi tới ngay.”

Mẹ tôi cũng khuyên:

“Dao Dao, mẹ biết làm vậy là thiệt cho con. Nhưng nhị thiếu nhà họ Mạnh ngoài chuyện ham chơi, tính cũng được, bề ngoài cũng sáng sủa.”

“Còn đại thiếu nhà họ Phó… nghe nói sức khỏe không tốt, tính tình lạnh lùng, con mà gả sang đó chỉ sợ khổ.”

Bọn họ nói tới tấp, làm tôi đau cả đầu.

Màn hình bình luận trước mắt cũng ồn ào không kém.

【Xàm! Phật tử khỏe lắm nhé! Tám múi bụng, cơ chuẩn! Ăn đứt cái tên Mạnh Trạch Khải kia cả trăm lần!】

【Đúng đó! Tính lạnh lùng là giả thôi! Chỉ với Dao Dao mới dịu dàng!】

【Dao Dao nhanh lên! Không chọn là ba cô tự quyết luôn đó!】

Tôi hít một hơi thật sâu, chỉ vào tấm hình lạnh lùng cấm dục kia.

“Tôi chọn anh ấy.”

Cả phòng khách lập tức yên lặng.

Ba mẹ tôi, cả cô em kế đang hóng chuyện, đều nhìn tôi như nhìn người mất trí.

“Con nói gì?” Ba tôi tưởng mình nghe nhầm.

“Tôi nói, tôi chọn Phó Dụ Hành.” Tôi nhắc lại, giọng không to nhưng rất chắc chắn.

Màn hình bình luận lập tức biến thành đầy chữ “A a a a a a”.

【Cô ấy chọn rồi! Cô ấy chọn rồi! CP của tôi cuối cùng cũng bắt đầu ngọt rồi!】

【Hu hu hu, tui xúc động muốn khóc.】

【Nhanh! Chuyển sang bước tiếp theo! Tôi muốn xem động phòng!】

Tôi: “…”

Đám bình luận này rốt cuộc là cái gì vậy?

2

Sắc mặt ba mẹ tôi khó coi như vừa nuốt phải ruồi.

Cô em kế Thẩm Nguyệt Đình còn kêu toáng lên:

“Chị, chị điên à? Không chọn nhị thiếu trẻ trung đẹp trai mà lại chọn một tên bệnh tật, vừa lạnh vừa tàn tật?”

Câu nói khó nghe nhưng ba mẹ tôi không hề ngăn cản.

Rõ ràng họ cũng nghĩ vậy.

“Thẩm Tinh Dao, đừng có trẻ con nữa.” Ba tôi mặt sầm lại. “Chuyện này liên quan đến sự sống còn của công ty, không phải lúc để con tùy hứng.”

“Con rất tỉnh táo.” Tôi nhìn thẳng ông. “Ba chỉ nói để con chọn một trong hai, chứ đâu bắt buộc chọn ai.”

“Con…”

“Ba,” tôi cắt lời, “nhà họ Phó không hề kém nhà họ Mạnh, thậm chí còn mạnh hơn. Con chọn Phó Dụ Hành, với Thẩm gia chỉ có lợi chứ không có hại.”

Ba tôi bị tôi chặn họng, không nói được.

Đúng thật, nhà họ Phó mới là hào môn hàng thật, gốc rễ sâu dày.

Nhà họ Mạnh tuy cũng thuộc tầng lớp giàu mới nổi, nhưng vẫn kém một bậc.

Chỉ vì Phó Dụ Hành quá kín tiếng, thêm chuyện sức khỏe nên bên ngoài mới nghĩ chọn Mạnh Trạch Khải là hợp hơn.

Ba tôi cân nhắc lợi hại, cuối cùng cũng nhượng bộ.

“Được, theo con. Ba sẽ liên hệ với nhà họ Phó ngay.”

Nói xong, ông cầm điện thoại ra chỗ khác.

Thẩm Nguyệt Đình tức tối giậm chân, ghé sát bên tôi.

“Thẩm Tinh Dao, đừng có đắc ý. Chị tưởng lấy chồng nhà họ Phó là cao gối ngủ yên à? Một kẻ tàn phế, chưa biết còn bệnh gì trong người. Rồi chị sẽ khóc thôi.”

Tôi lười đáp.

Nhưng màn hình bình luận thì nổ tung.

【Phì! Chính mày mới bệnh! Cả nhà mày bệnh!】

【Cái con trà xanh này phiền ghê, muốn xông vào xé nát cái miệng nó quá!】

【Dao Dao đừng giận, chờ Phật tử đến chống lưng cho! Anh ấy sẽ quăng con nhỏ này ra Thái Bình Dương cho cá mập!】

Nhìn đám bình luận đang bênh mình, lòng tôi bỗng thấy ấm áp.

Không biết chúng từ đâu tới, nhưng rõ ràng… chẳng có ác ý.

Ngược lại, cứ như một đám bạn gái ồn ào, luôn đứng sau ủng hộ tôi.

Chuyện được quyết định, cả hai nhà đều hành động rất nhanh.

Ngày hôm sau, quản gia nhà họ Phó đích thân tới đưa sính lễ và chốt ngày cưới.

Ngay tuần sau.