Trong lúc chơi đùa, con trai đã đẩy tôi ng/ ã xuống cầu thang.
Cơn đau dữ dội ập đến, đôi mắt đã mù bảy năm của tôi vậy mà lại phục hồi thị lực sau cú va đập.
Tôi còn chưa kịp báo tin vui, đã nhìn thấy bức ảnh gia đình treo trên tường — chồng tôi ôm lấy con trai và chị dâu góa bụa.
Mà gương mặt của chị dâu và đứa nhỏ… giống nhau đến mức như đúc từ một khuôn ra!
Lục Trầm Chu nghe tiếng chạy đến, phản ứng đầu tiên là bế con trai lên kiểm tra.
“Tiểu Bảo không bị thương chứ?”
Tôi nhíu mày, nghi hoặc hỏi:“Tiểu Bảo thật sự là con ruột của tôi sao? Nó chẳng có chút tình cảm nào với tôi cả.”
“Đẩy tôi xuống lầu mà không thèm nói một câu xin lỗi.”
Sắc mặt Lục Trầm Chu lập tức thay đổi, tức giận quát lên:
“Tô Vãn, em đang nói vớ vẩn cái gì thế hả?”
Tôi nhìn bóng lưng anh ta rời đi trong chột dạ, quay đầu gọi điện:
“Ba, mắt con đã khỏi rồi, trí nhớ cũng quay lại rồi.”
“Con muốn Tập đoàn Lục thị phá sản trong vòng một tuần.”
……..
Bảy năm trước, tôi bị tai nạn xe, mất trí nhớ, cũng mất luôn thị lực.
Lục Trầm Chu nói tôi là một cô nhi không cha không mẹ, ôm tôi thề thốt:
“Vãn Vãn, cả đời này anh sẽ chăm sóc em.”
Sau khi kết hôn, anh làm bảo vệ kiêm tài xế thuê, chỉ để tiết kiệm tiền chữa mắt cho tôi.
Thậm chí mỗi ngày đều tự tay sắc thuốc, nói là bài thuốc dân gian quê anh.
Tôi chê đắng, anh liền cầm kẹo dụ tôi:
“Vãn Vãn ráng chút đi, uống thêm một thời gian nữa là em có thể nhìn thấy rồi.”
Anh đối xử với tôi rất tốt, đút tôi ăn, đêm lạnh còn đắp chăn cho tôi.
Ai nấy đều nói, Lục Trầm Chu là người đàn ông tốt.
Vợ chồng hoạn nạn không rời, anh làm được điều đó.
Tôi cũng tin, hết lòng cho rằng mình đã gả cho một người chồng đáng tin cậy.
Cho đến hôm nay tôi mới biết — Lục Trầm Chu sớm đã là doanh nhân nổi tiếng nhất nhì Hải Thành.
Còn tôi thì vẫn ngu ngốc nghĩ anh đang làm ba công việc mỗi ngày để chữa mắt cho tôi.
Tôi nhíu mày suy nghĩ về tất cả những điều vô lý này.
Chị dâu góa — Hứa Minh Nguyệt — dịu dàng hỏi:
“Vãn Vãn, Trầm Chu nói em bị ngã, không sao chứ?”
Tôi quay đầu lại, lần đầu tiên thẳng mặt nhìn người phụ nữ này.
Cô ta dịu dàng yếu đuối, dáng vẻ của một người vợ đảm mẹ hiền, ai nhìn vào cũng sẽ thấy thương cảm.
Tôi giả vờ như lúc còn mù, ánh mắt lạc thần:
“Em không sao, chị dâu.”
“Anh cả mất đã bảy năm rồi, chị chưa từng nghĩ đến chuyện tìm một người mới à?”
Nụ cười của cô ta đông cứng lại, mặt thoáng trầm xuống:
“Chị không có ý định tái giá. Em bất tiện, chị ở lại chăm sóc ba người nhà em.”
Vừa dứt lời, tiếng Lục Trầm Chu đầy khó chịu vang lên từ sau lưng:
“Tô Vãn, em có ý gì, chê chị dâu ở trong nhà này à?”
“Người ta ngày nào cũng bưng trà dọn dẹp cho em – một kẻ mù – mà có than vãn gì đâu, vậy mà em còn chưa vừa lòng?”
Bảy năm kết hôn, anh ta chưa từng nói với tôi những lời cay nghiệt như vậy.
Tôi không phải kẻ ngu, đương nhiên nhận ra được sự bênh vực và thiên vị trong giọng điệu ấy.
Tôi khựng lại, chưa kịp phản ứng, thì anh ta đã thở dài, dịu giọng nói:
“Vãn Vãn, chị dâu mỗi ngày đều rất vất vả, em đừng khiến chị ấy đau lòng.”
Nếu không phải bây giờ tôi đã nhìn rõ vẻ mặt chán ghét của anh ta, có lẽ tôi cũng sẽ tin lời ấy là thật lòng.
Tôi mím môi, không vạch trần bộ mặt giả tạo đó.
Sau khi Lục Trầm Chu đi làm, Hứa Minh Nguyệt muốn đưa Tiểu Bảo đi dạo phố.
Tôi giả vờ đội mũ cho thằng bé, cố tình làm ra vẻ sơ ý mà giật vài sợi tóc của nó xuống.
Tiểu Bảo trợn trắng mắt, lầm bầm:
“Con mù chết tiệt, đừng có đụng vào tôi, ghê tởm.”
Thằng bé năm nay sáu tuổi, được sinh ra sau khi tôi mất thị lực.
Thế nhưng nó chưa bao giờ thân thiết với tôi, thậm chí chẳng hề thích tôi chạm vào người.
Trước kia tôi còn buồn tủi, tưởng nó ghét bỏ vì có một người mẹ mù.
Nhưng bây giờ, tôi nhìn rõ khuôn mặt giống Hứa Minh Nguyệt như đúc kia — trong mắt nó chỉ toàn chán ghét tôi.
Mơ hồ, tôi nhớ lại lời hàng xóm từng ngập ngừng nhắc nhở:
“Gái góa ở trước cửa dễ sinh chuyện, cô phải giữ chặt cạp quần nhà họ Lục đấy.”
Nhìn theo bóng ba người họ rời đi, tôi lập tức bảo thư ký riêng của ba — Trương thư ký — mang tóc Tiểu Bảo đi giám định.
“Đưa đến bệnh viện tư nhân mà tôi đầu tư, làm xét nghiệm ADN, kết quả phải nhanh nhất có thể.”
“Vâng, đại tiểu thư.”
“Tìm hết thông tin của Lục Trầm Chu, đặc biệt điều tra hồ sơ sinh nở sáu năm trước của tôi.”

