Ngày đại lễ thành hôn, phu quân ta phụng mệnh xuất chinh.

Ta ở lại phủ, quán xuyến nội vụ, phụng dưỡng cha mẹ chồng, giáo huấn đệ muội, tận tâm tận lực, không dám lười biếng.

Ba năm sau, chàng khải hoàn hồi triều.

Ta lòng đầy mừng rỡ, đứng nơi môn tiền phủ Tướng quân, ngóng trông ngày đêm.

Nào ngờ đợi đến, lại là chàng đơn thân độc mã, tay cầm trường kiếm xông vào Đông Cung, đôi mắt đỏ ngầu, đâm trọng thương Thái tử, sát hại Thái tử phi, cuối cùng toàn thân đẫm máu, bước đến trước mộ phần của Thái tử lương đệ – Thẩm Yên La, dâng hương tế bái.

“Yên La, chớ lo sợ. Kẻ nào từng tổn hại đến nàng, ta đều đã tiễn về cửu tuyền. Giờ ta đến bầu bạn cùng nàng.”

Nói đoạn, chàng rút kiếm tự vẫn trước phần mộ, lấy cái chết mà tạ tình.

Thiên tử nổi giận lôi đình, hạ lệnh tru di toàn phủ Tướng quân, một trăm hai mươi khẩu, không chừa một ai.

Mãi đến lúc ấy, ta mới hay, người mà chàng chôn giấu nơi đáy lòng, người mà chàng yêu tha thiết bao năm… lại là Thẩm Yên La.

Lần nữa mở mắt, ta cùng Chu Trường Phong đều trọng sinh.

1

“Bá phụ, bá mẫu, hôm nay tiểu điệt tới đây, là để cầu hôn biểu tiểu thư Thẩm Yên La của quý phủ.”

Vừa mở mắt, liền nghe được thanh âm quen thuộc của Chu Trường Phong, từng chữ từng lời, vô cùng quả quyết.

Ta lập tức hiểu rõ, hắn hẳn cũng đã trọng sinh.

Một đời làm lại, hắn cũng muốn bù đắp nuối tiếc kiếp trước, đem người trong lòng cưới về làm thê.

Cách một lớp bình phong, ta thấy thần sắc phụ mẫu vốn còn tươi cười, nay lập tức đông cứng lại.

Mẫu thân ta kinh hãi, nghẹn giọng hỏi: “Ai? Ngươi nói lại lần nữa, ngươi muốn cầu hôn ai?”

Cũng chẳng trách người không tin.

Ta và Chu Trường Phong vốn là thanh mai trúc mã, hôn ước từ thuở bé do tổ phụ hai bên định sẵn.

Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hai đứa nghịch ngợm, gây họa khắp nơi, khiến trong phủ gà bay chó sủa, đi đến đâu cũng bị người trách mắng.

Khi phạm lỗi bị phụ mẫu trách phạt, thường là Chu Trường Phong đứng ra chịu thay.

Hắn từng nói: “Nam tử hán đại trượng phu, há có thể ngồi nhìn muội muội Quỳnh Chi bị trách phạt?”

Tuy là hôn nhân do phụ mẫu sắp đặt, nhưng đôi bên tình cảm vẫn sâu đậm, gắn bó như hình với bóng.

Vậy mà ai ngờ, Chu Trường Phong lại chuyển ý thay lòng?

Ta cũng không từng nghĩ tới.

Cho nên kiếp trước mới phải chịu lấy một hồi kết thê lương, vừa chua chát vừa nực cười đến vậy.

Chu Trường Phong quỳ thẳng trước mặt mẫu thân ta, ánh mắt kiên định, thốt lời từng chữ rành rọt: “Bá mẫu, ta muốn cưới Yên La, thỉnh người thành toàn.”

Mẫu thân ta không mắng chửi, chỉ đôi mắt đỏ hoe, lập tức quay đầu nhìn về phía bình phong.

Bên kia bình phong, là ta đang lặng lẽ ẩn thân.

Người sợ ta nghe được những lời này mà thương tâm.

Toàn phủ đều biết hôm nay Chu Trường Phong sẽ đến cầu thân. Cái gọi là “cầu thân”, kỳ thực chỉ là hình thức cho có.

Mẫu thân còn trêu đùa ta: “Làm mẹ, ít nhiều cũng phải giữ chút thể diện. Con chớ có trách ta làm khó ca ca Trường Phong của con đấy.”

Lúc ấy ta xấu hổ đỏ mặt, giậm chân làm nũng: “Mẹ ơi!”

Tưởng rằng kiếp này sống lại, trong lòng chỉ còn hận thù, những chuyện nhỏ nhặt kia đã sớm lãng quên.

Nào ngờ, có những ký ức, không phải muốn quên là quên được.

Chu Trường Phong vẫn quỳ nơi đó, phụ thân ta nổi giận, tung một cước đá hắn ngã ra, giận dữ quát lớn:

“Cả kinh thành đều biết ngươi là hôn phu của Quỳnh nhi. Nay lại làm ra trò cười thế này, muốn để phủ Định Viễn hầu ta mất hết thể diện hay sao?”

“Người đâu, đem tên cuồng đồ này đuổi ra ngoài!”

Thị vệ phủ hầu tức thì tràn vào.

Giữa lúc hỗn loạn, ta từ sau bình phong bước ra.

Chu Trường Phong trông thấy ta, thần sắc khẽ biến, trong ánh mắt thoáng qua một tia áy náy.

Ta chẳng nhìn đến hắn, chỉ bước thẳng tới trước mặt phụ mẫu, cúi mình hành lễ, rồi bình thản nói:

“Phụ mẫu, quân tử lấy việc thành toàn cho người làm đẹp. Tấm chân tình của Chu tướng quân, cớ sao phải ngăn trở?”

“Huống hồ nữ nhi cùng Chu tướng quân từ nhỏ quen biết, giữa đôi bên chỉ là tình nghĩa huynh muội, chưa từng vướng bận nam nữ.”

Dứt lời, ta quỳ xuống, hành đại lễ mà rằng:

“Nữ nhi nguyện cùng Chu Trường Phong lui hôn, thỉnh phụ mẫu thành toàn.”

Mẫu thân ta rơi lệ đầy mặt, đau xót mà ôm chầm lấy ta.

2

Thẩm Yên La vốn là cháu gái của Lâm di nương.

Vị di nương này nguyên là nhất đẳng nha hoàn bên người tổ mẫu. Năm xưa theo tổ mẫu lên núi lễ Phật, chẳng may gặp phải sơn tặc, chính nàng liều chết thoát thân, tìm người tiếp viện, mới có thể giải vây.

Bởi trận đó mà nàng chịu rét suốt đêm giữa trời tuyết giá, thân thể tổn hại, cả đời không thể sinh nở.

Tổ mẫu vì nàng có công cứu chủ, bèn hỏi nàng muốn thưởng gì, kim ngân châu báu, cửa hiệu ruộng đất đều có thể tùy ý lựa chọn, thậm chí còn hoàn trả khế bán thân cho nàng.

Song nàng chẳng màng vinh hoa, chẳng cầu lợi lộc, chỉ nguyện được làm thiếp thất cho phụ thân ta.

Phụ thân cùng mẫu thân ta vợ chồng tình thâm, thà chết chẳng chịu gật đầu. Sau cùng vẫn là mẫu thân khuyên nhủ: “Thân là con, lẽ nào lại không biết báo ân?”

Thế là Lâm di nương được thu nhận vào phủ, trở thành quý thiếp của phụ thân ta.

Mười mấy năm qua, phụ thân đối với nàng vẫn lạnh nhạt như thuở ban đầu. Nàng cũng chẳng oán than, ngược lại hết mực cung kính với chính thất, không để ai bắt bẻ được điều gì.

Thẩm Yên La – cháu gái bà, cùng tuổi với ta.

Năm mười tuổi, cha mẹ nàng đều qua đời vì bệnh, vượt ngàn dặm tìm đến kinh thành, nương nhờ Lâm di nương.

Lúc nàng đến phủ, ta đang leo trèo như khỉ hoang trên cây đào, Chu Trường Phong đứng phía dưới, vừa đỡ đào ta ném xuống, vừa lo ta ngã.

“Quỳnh nhi, cẩn thận, đừng trèo cao quá.”

Đúng lúc ấy, một trái đào lớn rơi xuống, suýt nữa nện trúng người.

Người ấy, chính là Thẩm Yên La.

Nàng đi sau nha hoàn trong phủ, vận y phục đơn sắc, dung nhan thanh lệ xuất trần. Bởi vừa bị kinh sợ, sắc mặt có phần tái nhợt.

Chu Trường Phong thoáng chốc mặt đỏ như gấc, vội thay ta nhận lỗi:
“Cô nương thứ tội, là Quỳnh nhi vô tình, không cố ý làm tổn thương người.”

Thẩm Yên La khẽ cười lắc đầu:
“Không sao cả, công tử không cần để tâm.”

Ta khi ấy đứng chênh vênh trên cành cao, cúi đầu nhìn xuống.

Chu Trường Phong lúc bấy giờ đã lộ vẻ thiếu niên anh tuấn, thần khí rạng ngời, đứng cạnh Thẩm Yên La nhu nhược thanh khiết, thật đúng là xứng đôi vừa lứa, khiến người nhìn vừa lòng đẹp mắt.

Lòng ta thoáng sinh bất mãn.

Nhưng khi ấy ta còn ngu ngơ khờ dại, chẳng rõ cớ sao mình không vui, chỉ thầm lẩm bẩm trong bụng, “Công tử cô nương cái gì, chẳng khác nào diễn tuồng trên sân khấu!”

Nay hồi tưởng lại.

Tình ý trong lòng Chu Trường Phong đối với nàng, hẳn là khởi đầu từ cái nhìn đầu tiên.