Tôi mở to mắt, mừng rỡ chạy tới.

Lý Sảng ở phía sau cười nhạo: “Nhìn thấy đàn ông là nhào tới ngay. Cũng đâu còn là lúc cậu theo đuổi Lục trí thức nữa.”

Tôi lao đến ôm chầm lấy anh ấy: “Anh ơi!”

Thẩm Ngộ ôm lấy tôi, xoa đầu tôi.

“Bảo bối, sao em đen thế này?”

Tôi giả vờ giận dỗi, phồng má: “Đây là dấu hiệu của lao động, rất vinh quang nhé!”

Thẩm Ngộ cười sảng khoái: “Đúng đúng đúng, bảo bối nói đúng!”

Anh ấy hơn tôi sáu tuổi, mẹ mất sớm.

Mỗi khi vui vẻ, anh lại gọi tôi bằng cái tên thân mật “bảo bối”.

Tằng Uyển Uyển ra vẻ ngoan ngoãn, nhẹ nhàng nói: “Chị Đồng, nam nữ có khác biệt. Dù chị vui mừng gặp lại anh trai, cũng không nên ôm mãi như vậy chứ?”

Thẩm Ngộ liếc cô ta một cái: “Cô là ai thế? Tôi nói chuyện với em gái tôi, liên quan gì đến cô?”

Tằng Uyển Uyển nghẹn lời, không biết nên nói gì.

Phía sau vang lên giọng nói đầy khó chịu của Lục Thành Châu: “Thẩm Đồng, em làm gì vậy? Ôm đàn ông không chịu buông tay, có hợp lý không?”

Anh ta vừa đi giao tài liệu cho công xã, mới về nên chưa biết chuyện gì.

Thẩm Ngộ buông tôi ra, xoay người nhìn anh ta: “Sao? Công tử Lục quản cả tôi à?”

Mặt Lục Thành Châu lập tức đỏ lên: “Anh Thẩm Ngộ, tôi không biết là anh.”

Thẩm Ngộ chẳng thèm để tâm.

“Đồng Đồng, lên xe.”

Tôi ngoan ngoãn bước lên xe.

Lục Thành Châu và Tằng Uyển Uyển né không kịp, bị bụi và khói xe xộc thẳng vào mặt.

Đến đội trí thức, Thẩm Ngộ ngồi trên xe đợi tôi, tôi vào phòng thu dọn đồ đạc.

Đang xếp gọn những món đồ hay dùng vào rương, thì Lý Sảng lén lút mò vào.

“Thẩm Đồng, chẳng phải đó là anh trai của Tằng Uyển Uyển sao? Sao lại thành anh trai cậu?”

Tôi lười trả lời: “Cậu thân với Tằng Uyển Uyển cơ mà? Tự đi hỏi cô ta đi.”

Cô ta do dự một lúc rồi lại hỏi: “Anh cậu kết hôn chưa?”

“Anh tôi kết hôn hay chưa thì liên quan gì đến cậu?”

Cô ta ngập ngừng, mặt đỏ bừng: “Cậu thấy tôi thế nào?”

Tôi lạnh lùng buông một câu: “Tôi thấy cậu cũng chẳng có gì đặc biệt.”

Không để ý đến Lý Sảng đang sượng trân tại chỗ, tôi hướng ra cửa gọi lớn: “Anh! Thẩm Ngộ!”

Thẩm Ngộ đáp lời, bước vào xách hành lý của tôi lên.

“Đồng Đồng, đội trưởng ở đâu? Đi làm thủ tục cho em.”

Tôi sững lại: “Anh, thủ tục gì?”

Thẩm Ngộ lườm tôi một cái: “Em xuống nông thôn hai tháng chứ có phải hai năm đâu. Em quên rồi à? Hồ sơ đăng ký vào đoàn văn công của em đã được duyệt, thời hạn báo danh là ba tháng, bây giờ đi vẫn còn kịp.”

Tôi ôm đầu, cố nhớ lại.

Đúng rồi, trước khi xuống nông thôn, tôi đã đăng ký vào đoàn văn công, nhưng vì cứ khăng khăng đòi theo Lục Thành Châu nên đã bỏ lỡ cơ hội nhập ngũ.

Ra cửa, tôi gặp Lưu Hiểu Yến.

“Chị Hiểu Yến, cảm ơn chị đã chăm sóc em.”

“Đồng chí Thẩm, chúc em lên đường thuận lợi.”

Đến trụ sở đội sản xuất, đội trưởng đã đứng chờ sẵn.

Tôi ngượng ngùng cười, nói rõ lý do.

Ông ấy không hề tỏ ra ngạc nhiên: “Tôi nhìn cánh tay chân nhỏ xíu của cô là biết ngay cô không hợp làm việc đồng áng rồi.”

Thủ tục nhanh chóng hoàn thành, Thẩm Ngộ thay mặt tôi cảm ơn.

“Cảm ơn đội trưởng và đội sản xuất đã chăm sóc em gái tôi.”

Nói xong, anh ấy đứng thẳng, giơ tay chào theo điều lệnh quân đội.

Vừa bước ra khỏi trụ sở, tôi liền thấy Lục Thành Châu và Tằng Uyển Uyển đứng chờ sẵn ngoài cửa.

Lục Thành Châu trông có vẻ sốt ruột.

“Anh Thẩm Ngộ, anh đến có chuyện gì vậy?”

Thẩm Ngộ kéo tôi lại gần, bình thản đáp: “Đón em gái tôi về nhà.”

Lục Thành Châu ngạc nhiên: “Đồng Đồng chỉ xin phép về nhà thôi sao? Sao tôi không biết gì cả?”

Thẩm Ngộ cười nhạt, lắc đầu: “Không phải xin phép, mà là chuyển công tác.”

Tằng Uyển Uyển ngập ngừng: “Chị Đồng mới xuống đây không lâu đã về, liệu có khiến mọi người nghĩ bác Thẩm lạm dụng quyền lực không?”

Tôi nghiêm túc trả lời: “Tôi trúng tuyển vào đoàn văn công, là nhập ngũ.”

Lục Thành Châu hoảng hốt: “Đồng Đồng, chẳng phải chúng ta sắp đính hôn sao?”

Tôi nhíu mày, giọng trầm xuống: “Lục Thành Châu, hôn ước của chúng ta chỉ là lời nói đùa của bố mẹ khi còn nhỏ. Bây giờ là xã hội mới, hôn nhân phải tự do. Hơn nữa, em đã ở đây hơn hai tháng, anh nói với mọi người rằng chúng ta chỉ là bạn học. Sao bây giờ lại nhớ ra hôn ước rồi?”

Lục Thành Châu lắp bắp: “Anh chỉ sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của em…”

Tôi do dự một chút, rồi nói với anh ta: “Lại đây, tôi có chuyện muốn nói riêng với anh.”

Thẩm Ngộ không thích, nhưng tôi kéo tay áo anh ấy.

Anh trai tôi miễn cưỡng gật đầu.

Chúng tôi đi ra xa một chút, đảm bảo Tằng Uyển Uyển không nghe được.

Tôi dịu giọng: “Anh Thành Châu, chúng ta quen nhau mười năm rồi. Tôi muốn hỏi anh một chuyện.”

Nghe giọng điệu bất ngờ ôn hòa của tôi, anh ta vui vẻ trả lời: “Đồng Đồng, em nói đi.”

“Tại sao Tằng Uyển Uyển nhất định phải mượn ngọc bội của tôi?”

Anh ta ngập ngừng một chút, rồi nói: “Uyển Uyển bảo hồi nhỏ cô ấy nghe dì Giang nói với em rằng trong ngọc bội có bí mật, dặn em phải giữ cẩn thận. Cô ấy chỉ tò mò thôi.”

Tôi bật cười: “Chỉ là lời nói đùa của mẹ tôi thôi mà, một miếng ngọc bội thì có thể có bí mật gì chứ? Hơn nữa, bây giờ nó cũng mất rồi.”

Anh ta gật đầu đồng ý: “Anh cũng khuyên cô ấy như vậy, nhưng cô ấy không nghe.”

Đã có được câu trả lời mình muốn, tôi lười đôi co với anh ta thêm.

Tôi xoay người định lên xe thì bỗng nghe thấy tiếng ồn ào.

Lý Sảng và Tằng Uyển Uyển đánh nhau.

Lý Sảng xuống nông thôn năm năm, làm việc đồng áng quen tay, sức lực hơn hẳn người khác.

Còn Tằng Uyển Uyển từ nhỏ đã giả vờ yếu đuối, vốn không có sức lực.

Đọc tiếp https://vivutruyen.net/mieng-ngoc-boi-quy-gia-full/chuong-6

You cannot copy content of this page