1
Tôi là tiểu bảo bối mèo con của Lục Trầm Chu.
Đang nằm ngửa tứ chi quắp vào người, cuộn tròn trong lòng anh ta mà lim dim ngủ, móng vuốt còn bấu lấy cổ áo sơ mi của anh.
Bỗng chóp mũi thoáng hiện ra một hàng chữ trong suốt:
【Nam nữ chính cuối cùng cũng sắp gặp mặt rồi! anh Chu mau xông lên, cưng chiều nữ chính đến tận trời luôn!】
【Đến rồi đến rồi, nữ chính thấy mèo thì giật mình, nam chính ngoài miệng cứng rắn nhưng lòng mềm nhũn nói: “Chỉ vậy mà đã sợ rồi à?”, cảnh kinh điển luôn!】
【Đáng tiếc cho con mèo con này, về sau nam chính vì cứu nữ chính mà đem nó vứt đi, để nó phải tranh địa bàn với mèo hoang, cuối cùng còn bị con mèo mập màu cam của nam phụ bắt nạt đến mất dạng.】
Bản mèo: ?!
Tôi vẫy vẫy cái đuôi, ngẩng đầu lên, liền thấy ở cửa có một cô gái xách túi vải bố đứng đó, chính là “nữ chính” Tô Vãn mà dòng bình luận vừa nhắc tới.
Cô ấy vừa nhìn thấy tôi, đôi mắt lập tức sáng rực, chắc chắn là bị nhan sắc mèo này mê hoặc rồi!
Lục Trầm Chu bế tôi ra khỏi lòng, nhét vào ngôi nhà mèo bên cạnh, còn ném vào một nắm đồ khô.
Anh cài lại đai áo ngủ, giọng nhạt nhẽo:
“Công việc của cô chỉ là cho mèo ăn, dọn dẹp nhà mèo, làm không nổi thì về đi.”
Tô Vãn có chút phấn khích, giọng run run:
“Tôi sẽ làm thật tốt, Lục tiên sinh.”
Tôi hơi hơi run rẩy, cảm giác cô ta muốn rua đến trụi lông tôi mất! Hơn nữa còn vì cô ta mà tôi sẽ bị vứt bỏ!
Móng vuốt điên cuồng bấu lấy lan can nhà mèo, đào bới loạn xạ!
Tôi chỉ là một con mèo lười, mỗi ngày ngủ hai mươi tiếng, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn thôi mà!
Bữa chính phải là thức ăn nhập khẩu, đồ ăn vặt thì nhất định phải là đồ khô xay thành bột.
Ngoài việc làm nũng trong lòng Lục Trầm Chu, ngay cả chuột tôi cũng chẳng biết bắt!
Mà đem tôi đi tranh địa bàn với mèo hoang thì khác gì bảo tôi đi đầu thai chứ?
Anh gọi Tô Vãn đến đây, chẳng lẽ không phải vì tôi kén ăn quá, anh không có thời gian chuẩn bị đồ ăn phụ sao?
Sao lại rước cái “bùa đòi mạng” này về thế! Ngay cả đồ khô cũng chẳng còn thấy ngon nữa!
“Yêu cầu cụ thể dán trên nhà mèo, cứ làm theo đó.”
Lục Trầm Chu chỉ vào tôi:
“Mỗi ba ngày mang đến cho tôi một bát nhỏ thịt gà luộc mới, nhất định phải là gà mới luộc, bỏ xương, băm nhuyễn, tôi sẽ tự tay cho nó ăn.”
Tô Vãn gật đầu đồng ý, thế mà Lục Trầm Chu lại thản nhiên chấp nhận.
Tôi lo lắng đến mức chạy vòng vòng trong nhà mèo, chẳng thèm động đến đồ khô.
Anh cúi đầu nhìn, giọng tức thì dịu xuống:
“Sao không ăn nữa? Hay muốn đổi sang vị cá ngừ?”
Ngón tay anh khẽ xoa đầu tôi, đầu ngón tay còn cọ nhẹ dưới cằm tôi.
Vừa nghĩ đến sau này anh sẽ vứt tôi đi cho mèo hoang, tôi liền tức giận, há miệng cắn nhẹ một cái lên mu bàn tay anh.
Lục Trầm Chu bật cười khe khẽ, ngón tay gãi sau tai tôi:
“Còn dám giận dỗi với tôi? Đồ không có lương tâm, Lục Tiểu Cam.”
Rõ ràng là anh ham sắc đẹp quên cả mèo mà!
Những ngày tiếp theo, Lục Trầm Chu vẫn cưng chiều tôi như trước.
Tô Vãn ngoài việc mang thịt gà đến, gần như chẳng thấy mặt anh.
Tôi bắt đầu nghi ngờ những dòng bình luận có phải đang lừa mèo hay không, nhưng ngay giây tiếp theo, một hàng chữ mới lại hiện ra:
【Cảnh báo tu la! Nam chính đến nhà hàng gặp nam phụ, nữ chính lại đang làm thêm ở đó, tam giác tình yêu sắp bắt đầu rồi!】
Cái gì? Rốt cuộc Tô Vãn làm mấy công việc thế?
Chưa kịp kêu ca, Lục Trầm Chu đã cầm chìa khóa xe chuẩn bị ra ngoài.
Tôi lo đến mức nhảy loạn trong nhà mèo, móng vuốt cào sàn phát ra tiếng “sột soạt”.