Phần bình luận ngập tràn thương cảm:

【Tình mẫu tử thật vĩ đại, bị con hành hạ suốt mười tám năm mà vẫn yêu thương đến thế.】

【Đáng tiếc thay, tre tốt mà măng xấu.】

【Mẹ đừng buồn nữa, để con làm con gái mẹ nhé.】

Thế nhưng ở góc khuất mà camera không quay tới, mẹ mỉm cười với tôi đầy ẩn ý.

Tôi vùng vẫy điên cuồng, muốn vạch trần bộ mặt thật của bà.

Nhưng miệng tôi đã bị nhét chặt bằng giẻ, chẳng thể phát ra lấy một tiếng.

Giữa tiếng hò reo phấn khích của đám đông, buổi hành hình bắt đầu.

Mũi dao lạnh lẽo cứa qua da thịt tôi.

Cơn đau khiến tôi gần như ngất đi.

Thấy vậy, mẹ giả vờ nhân từ, quay sang chánh án đề nghị:

“Chánh án, tuy Tô Nguyệt đã phạm sai lầm, nhưng dù sao nó cũng là con gái tôi.”

“Tôi thật sự không nỡ nhìn con chịu khổ.”

“Tôi nghe nói nếu bị mù, cảm giác đau sẽ giảm bớt… hay là khoét mắt nó trước đi.”

Cư dân mạng thi nhau khen ngợi tấm lòng “nhân hậu” của bà.

Vô số người tự nguyện bỏ phiếu, mẹ lập tức trở thành ứng viên hàng đầu cho danh hiệu ‘Nhân vật cảm động toàn cầu’.

Trong ánh mắt mẹ lộ rõ niềm đắc thắng — nếu thật sự đoạt giải, bà còn nhận thêm năm trăm vạn tiền thưởng, đúng là thu hoạch ngoài mong đợi.

Ngay khoảnh khắc lưỡi dao chĩa vào mắt tôi, cánh cửa lớn bỗng bị đạp tung.

“Mau dừng tay!”

Một người đàn ông lấm lem bụi đường xông vào.

“Tô Nguyệt thật sự vô tội! Chính mẹ con bé mới là kẻ lừa đảo từ đầu đến cuối! Tôi có chứng cứ!”

Mẹ quay đầu lại, sắc mặt tái nhợt:

“Anh… anh chẳng phải đã chết rồi sao?!”

Đứng nơi cửa, người đó lại chính là cha tôi — người đã “qua đời vì tai nạn” mười năm trước!

Cảnh tượng ấy không chỉ khiến mẹ tôi hồn bay phách tán, mà còn làm toàn bộ khán phòng chết lặng trong kinh ngạc.

Cha sải bước đi tới, ném mạnh một chiếc USB xuống bàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn mẹ:

“Mười năm trước, tôi phát hiện ra chuyện cô lén lút ngược đãi con gái. Cô sợ tôi tố cáo, nên đã đẩy tôi xuống vực, giết người diệt khẩu.”

“Nhưng ông trời có mắt — tôi may mắn mắc lại trên một cành cây, nhặt về được mạng sống.”

“Tôi đã ẩn danh suốt mười năm để thu thập chứng cứ, chỉ để vạch trần bộ mặt thật của cô hôm nay!”

Lời cha tôi như quả bom ném vào phòng livestream.

Bình luận chạy trên màn hình ào ạt:

【Đây thật sự là cha của Tô Nguyệt sao? Hay là diễn viên được thuê đóng giả?】

【Thời nay công nghệ cao, đeo mặt nạ da người thì ai mà nhận ra!】

Có người lại đứng về phía mẹ tôi:

【Dù sao thì mấy năm nay mẹ Tô Nguyệt vẫn làm từ thiện, quyên góp cả triệu tệ, tiền thật cả đấy! Một người sẵn sàng bỏ ra từng ấy chắc chắn không thể là kẻ xấu!】

Cũng có người giữ thái độ trung lập, cho rằng vụ án có thể còn ẩn tình.

Cả khán phòng ồn ào, cãi vã đến hỗn loạn.

Thấy tình hình sắp mất kiểm soát, chánh án đập mạnh búa:

“Tất cả im lặng!”

“Dù sao đi nữa, hãy để ông này công khai chứng cứ.”

“Xem xong, chúng ta sẽ tiếp tục xét xử!”

Tôi được tạm thời tháo dây trói, băng bó sơ qua.

Cha tôi cắm USB vào máy tính.

Chánh án mở video đầu tiên.

Đó là đoạn ghi hình từ camera giám sát trong trường học.

Khi ấy tôi vừa vào cấp hai, toàn bộ học sinh đều ăn trưa ở trường, mỗi người nộp năm tệ tiền cơm.

Ngoại trừ tôi, tất cả đều đã đóng.

Trong khi các bạn ăn, tôi chỉ biết đứng nhìn.

Giáo viên chủ nhiệm đã gọi mẹ tôi đến nói chuyện:

“Chị Tô, trường có chuyên gia dinh dưỡng sắp thực đơn, mỗi bữa hai món mặn hai món chay, năm tệ thật sự không đắt.”

“Hiện giờ chỉ còn Tô Nguyệt là chưa đóng tiền cơm. Nếu kéo dài, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe và sự phát triển của cháu.”

Mẹ tôi hạ giọng thần bí:

“Thầy à, Tô Nguyệt có lá số nhẹ, đại sư nói rồi — nếu tôi chi quá nhiều tiền cho con bé ăn, không quá ba ngày, nó sẽ chết yểu!”

Giáo viên dở khóc dở cười:

“Trời ạ, thời nay rồi mà chị vẫn tin mấy chuyện mê tín phong kiến sao?”

“Nếu thật sự khó khăn, tiền ăn này tôi sẽ lo cho cháu. Tôi không đành lòng nhìn con bé phải đói mỗi ngày.”

Sắc mặt mẹ lập tức sa sầm, cau mày đầy khó chịu:

“Nói thật cho anh biết, con tôi bị dị ứng toàn thân, rau, trái cây, thịt cá, chỉ cần ăn một miếng là phải vào ICU ngay!”

“Tôi không cho nó ăn là vì nghĩ cho sức khỏe của nó.”