2

Bầu không khí ấm áp ấy, trong khoảnh khắc này…

Chợt tan biến.

Cả ba người đối diện đồng loạt quay đầu nhìn lại.

Ngay sau đó, ánh mắt mở to đầy ngỡ ngàng.

Cô gái kia cũng nghe thấy, cô ngẩng đầu từ lòng anh trai, nhìn về phía tôi và con gái.

Giọng nói lanh lảnh, mang theo chút khinh thường:

“Họ là ai thế? Sao nhìn giống ăn mày vậy?”

Không trách cô gái nói vậy.

Tóc tôi và con gái bù xù, lộn xộn.

Quần áo rách nát, bẩn thỉu, trên chân còn dính máu lẫn bùn đất.

Chỉ có khuôn mặt là còn tạm coi được—

Đó là lúc gần đến nhà, chúng tôi tranh thủ rửa mặt bên sông.

Mẹ là người phản ứng đầu tiên, bà run rẩy đứng bật dậy, nét mặt cứng đờ gần như vỡ vụn.

Bà nhìn chằm chằm vào tôi, môi mấp máy nhiều lần.

Cuối cùng mới khó tin thốt lên:

“Triều Nhan… thật sự là… con của mẹ sao?”

Giọng mẹ nói ra, thật chẳng thể gọi là vui mừng.

Phần nhiều là kinh ngạc, hoang mang.

Cũng không trách mẹ được.

Năm tôi bị bắt cóc, mới chỉ mười hai tuổi.

Trải qua đòn roi, bị xích bằng dây sắt, ngủ trong chuồng lợn, ăn đồ ăn chó, thậm chí còn sinh ra một đứa trẻ năm tuổi.

Hoàn toàn không có lấy một chút hào nhoáng, rạng rỡ nào của cô gái hai mươi hai tuổi nên có.

Tôi cố gắng nở nụ cười với mẹ, nhưng nước mắt vẫn không kiềm được tuôn rơi:

“Là con đây, mẹ à.

“Con là Triều Nhan, con đã trở về.”

Cơ thể mẹ khựng lại, như bị đóng băng tại chỗ, vẻ mặt hoảng loạn tột độ.

Sự kinh ngạc trên mặt ba cũng dần phai đi, ông định mở miệng, nhưng bị anh trai cắt ngang.

Anh nhíu mày, đưa tay quạt quạt trước mũi, như đang cố chịu đựng mùi hôi:

“Bao nhiêu ngày rồi chưa tắm? Thối kinh khủng.”

Con gái tôi năm tuổi, rất nhạy cảm.

Nghe thấy lời của anh tôi, bàn tay đang nắm tay tôi khẽ run lên.

Tôi siết chặt tay con lại, lặng lẽ an ủi.

Tôi và con đã sáu ngày sáu đêm không được tắm rửa.

Cơ thể thực sự rất hôi.

Có lẽ, cũng không thể trách anh trai.

Vậy… họ không ai sai cả.

Vậy thì nên trách ai đây?

Trách bọn buôn người đã bắt cóc tôi?

Hay trách tôi, không nên liều mạng trốn về?

3

Tôi đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt.

Nắm tay con gái, tôi đứng đó đầy lúng túng và lạc lõng.

Cho đến khi một tiếng kêu kinh ngạc vang lên:

“Chị chính là chị Triều Nhan sao?

“Chị chẳng phải đã bị bắt vào núi, hầu hạ đàn ông, rồi sinh con cho bọn họ à?

“Chà~ con chị với bọn họ lớn vậy rồi cơ à? Ba nó là thằng nào thế?”

Ý tứ trong lời nói của cô gái khiến sắc mặt của ba và anh trai lập tức thay đổi.

Cả hai đều nhìn chằm chằm vào con gái tôi.

Một lúc sau, ánh mắt mới chuyển sang tôi.

Ánh nhìn họ dành cho tôi, không giống đang nhìn con gái ruột hay em gái ruột của mình.

Mà giống như… đang nhìn một thứ dơ bẩn nào đó.

Còn mẹ, dường như vẫn chưa hoàn hồn.

Vẻ mặt vẫn đầy kinh ngạc, ánh mắt tràn ngập hoảng hốt.

Dưới những ánh mắt ấy, mặt tôi đỏ bừng lên, tay siết chặt trong lòng bàn tay đến mức đau nhói.

Cuối cùng.

Ba tôi đưa tay đẩy nhẹ gọng kính, giọng điềm tĩnh đến mức không rõ cảm xúc:

“Về được là tốt rồi, vào nhà rồi nói.”

Nói xong, ông quay người đi trước.

Mẹ bị cô gái níu tay, cũng cứng ngắc xoay người bước theo.

Họ dựa vào nhau, cùng nhau đi vào nhà.

Không một ai dừng lại chờ tôi.

Dù có chậm hiểu đến đâu, tôi cũng cảm nhận được — có điều gì đó đã thay đổi.

Bụng con gái tôi lại kêu “ùng ục”.

Tôi nắm chặt tay con, lặng lẽ bước theo sau.

Nhưng vừa đến cửa, đã bị người giúp việc chặn lại.

Cô ta đứng cách tôi hai bước, đeo khẩu trang trên mặt.

Trong tay cầm một bình xịt cồn, cúi đầu nói:

“Cô Triều Nhan, xin hãy… khử trùng trước.”

Tôi khựng lại, trong lòng bỗng lạnh buốt.

Gật đầu, để mặc người giúp việc xịt cồn khắp người tôi và con gái, từ trước ra sau, không sót chỗ nào.

Sau đó, theo sự hướng dẫn của cô ta, tôi đi dép có bọc nilon.

Cuối cùng mới được cho phép bước vào nhà.

Bốn người ngồi trên sofa, mỗi người một vẻ mặt khác nhau.

Tôi nắm tay con đi đến trước mặt họ, không ai mời tôi ngồi.

Có lẽ vì… trên người tôi thật sự quá bẩn.

Tôi cúi thấp đầu xuống.

Và chợt nhìn thấy — cả bốn người trước mắt đều mang dép đi trong nhà giống nhau.

2

Lấy củ cải đổi lấy diêm.

Lấy hẹ đổi nửa chai tương ớt Lão Can Ma.

Tương ớt không phải đồ thiết yếu, nhưng mẹ vẫn đổi, vì bà phát hiện tôi thích ăn cay, đó là một trong số ít vị giác tôi còn cảm nhận được.

Bác sĩ Hồ kiên nhẫn khuyên nhủ:

“Chị Hồng Mai à, con gái chị thật sự biến thành xác sống rồi, nguy hiểm lắm.”

Mẹ nhét cho tôi một viên kẹo gừng.

“Nói bậy, xác sống nào chịu ngoan ngoãn ăn đồ tôi đút? Sao nó không cắn tôi?”

“Nhưng mà…”

Mẹ lườm một cái.

“Nhưng nhị gì! Con gái tôi ngoan thế, sao có thể là xác sống được?”

Ngày cứ thế trôi qua, cho đến hôm đó.

Có một cậu trai trong nhóm người sống sót lén tới nhà tôi trộm rau, bị tôi cào cho một phát.

Hơn hai chục người cầm cuốc xẻng vây quanh nhà tôi.

“Giao con bé ra đây! Không thì cả chị cũng bị đánh luôn!”

Họ la lối om sòm.

Mẹ chắn trước mặt tôi.

Trong tay cầm chặt con dao làm bếp đã dùng suốt mười năm.

“Đây là con gái tôi! Nó không cắn người. Nếu các người đòi đuổi nó, thì tôi cũng đi luôn!”

“Nó là xác sống mà, chị ơi!”

“Nói bậy.”

Mẹ giận đến run cả người.

“Con tôi không phải quái vật như các người nói! Nó chỉ kén ăn, đang dậy thì, chỉ là… chỉ là…”

Bà nghẹn lời, quay sang nhìn tôi.

Tôi đang ngồi xổm dưới đất, ngoan ngoãn canh đống rau vừa giật lại được, chẳng hề quan tâm đến chuyện đang xảy ra.

Mọi người im bặt.

Mẹ rút ra một nắm ngải cứu từ túi áo, đốt lên rồi xông quanh tôi: “Xem đi, các người nói xác sống sợ ngải cứu, con tôi đâu có sợ!”

Khói sặc đến mức tôi hắt xì liên tục, nhưng vẫn đứng yên, không nhúc nhích.

Bác sĩ Hồ đẩy gọng kính:

“Chị à, ngải cứu đúng là có thể xua xác sống, nhưng chỉ là phát hiện tình cờ của chúng tôi, chưa có nghiên cứu gì cả. Biết đâu con chị là trường hợp ngoại lệ? Chị nhìn nó xem, trông thế kia mà bảo là người sao? Đừng tự lừa mình nữa…”

“Câm miệng.”

Mẹ lại rút ra mấy cây kim châm cứu, châm ngay lên đầu tôi, cố chứng minh tôi không cắn người.

“Đây là bí truyền nhà tôi, tôi chắc chắn sẽ chữa khỏi cho nó.”

Lạ thật, mấy cây kim đó vừa châm xuống.

Đôi mắt đục ngầu của tôi bỗng chốc trong veo trở lại.

Tôi mở miệng, phát ra một âm thanh mơ hồ:

“Mẹ…”

Mẹ sững người, rồi bật khóc nức nở như mưa.

“Nghe thấy chưa? Con tôi gọi mẹ đấy, xác sống biết gọi mẹ à?”

Mọi người nhìn nhau, không ai nói gì.

Cuối cùng chỉ thở dài, lục tục giải tán.

Trước khi đi, bác sĩ Hồ lén nhét cho mẹ tôi một quyển sổ.

“Chị à, con gái chị là kỳ tích.”

“Nếu chị nhất quyết giữ nó lại, thì hãy giúp tôi ghi lại sinh hoạt hằng ngày của nó.”

Mẹ tôi ném trả sổ vào tay ông ta.

“Không ghi, tôi có biết chữ đâu.”

Ông ta hoàn toàn bất lực.

Tối hôm đó, mẹ tắm rửa cho tôi, thay đồ mới.

“Con gái à, mẹ không quan tâm con là người hay ma, dù gì cũng là máu thịt của mẹ.”

Bà vừa khâu lại chỗ rách trên áo tôi ban ngày, vừa lẩm bẩm.

Tôi ú ớ đáp lại, vừa nghịch con búp bê vải mẹ làm cho tôi.

Dù tôi đã gặm nát, chỉ còn lại nửa thân trên.

Mặt trăng trong ngày tận thế sáng tròn và to lạ thường.

Mẹ tôi nghêu ngao hát mấy câu sai nhịp, vừa hát vừa may áo mới cho tôi.

“Ngủ đi con, mai mẹ nấu sườn cho con ăn.”

Tôi tựa cái đầu méo mó của mình lên vai mẹ, cảm nhận được hơi ấm của bà.

Trong thế giới đầy xác sống này.

Chỉ có mẹ tôi tin rằng…

Con gái bà chẳng qua chỉ hơi kén ăn, hơi ngỗ nghịch, hơi khác người một chút mà thôi.

Từ sau khi mẹ tôi, Vương Hồng Mai, dùng ngải cứu và châm cứu “chữa khỏi” cho tôi.

Bà càng tin chắc rằng virus xác sống chỉ là thứ dọa người ta mà thôi.

“Xác sống gì mà xác sống, chẳng qua là mấy đứa trẻ bây giờ sức khỏe kém.”

Vừa bôi dầu gió lên trán tôi, bà vừa tán gẫu với dì Trương đang đến đổi cải.

“Nhìn con bé Na Na nhà tôi xem, châm vài mũi kim là ổn ngay. Giờ còn chịu ăn rau rồi cơ mà.”

Tôi ngồi xổm ở góc tường, nhai ngô sống, cả lõi cả hạt gặm sạch.

Dì Trương nhìn mà giật giật mí mắt: “Hồng Mai à, cái răng của nó thế kia mà chị bảo bình thường sao?”

“Giống cha nó đấy, hồi xưa ông ấy cũng nhai móng giò như vậy.”

Vài tháng sau, có thêm nhiều người chạy nạn đến làng.

Ai thấy tôi cũng né xa ba bước.

Cho đến khi có người phát hiện tôi có thể dọa được mấy con xác sống khác.

Đêm đó, ba con xác sống trèo lên cửa sổ nhà lão Vương.

Vợ lão Vương khóc lóc gõ cửa nhà tôi ầm ầm.

“Hồng Mai chị ơi! Cho mượn con bé Na Na nhà chị với!”

Mẹ tôi đang cắt móng tay cho tôi.

“Nửa đêm nửa hôm, con gái còn phải ngủ.”

Bà kéo tôi ra sau lưng che lại.

Vợ lão Vương hết cách.

“Hai ký thịt muối!”

“Đợi tí.”

Mẹ mặc đồ bảo hộ tự chế cho tôi.

“Con gái, giúp dì Vương một tay nhé.”