Mười năm trước, tôi bị l//ừ/a b//á/n vào vùng núi hẻo lánh, é//p bu/ộ/c sinh con gái.

Mười năm sau, tôi dắt tay con bé, đi suốt sáu ngày sáu đêm, cuối cùng cũng trở về nhà.

Nhưng khi đẩy cửa bước vào, tôi lại thấy ba mẹ và anh trai đang tổ chức sinh nhật cho một cô gái xinh xắn, duyên dáng.

Ba mẹ ôm cô ấy vào lòng, mặt mày rạng rỡ yêu chiều:

“Chúc con gái cưng của ba mẹ sinh nhật vui vẻ!”

Anh trai cũng mỉm cười xoa đầu cô:

“Chúc em gái mà anh yêu thương nhất sinh nhật vui vẻ.”

Giữa bầu không khí ấm áp cảm động ấy, giọng nói lạc lõng của tôi vang lên:

“Ba, mẹ, anh… con về rồi.”

1

Tôi đã từng nghĩ, ngày gặp lại người thân,

Họ sẽ vui mừng khôn xiết, xúc động nghẹn ngào, thậm chí ôm chặt lấy tôi mà khóc nức nở vì hạnh phúc.

Nhưng tôi chưa từng ngờ tới, cảnh tượng lại như thế này.

Trong sân được trang trí bằng đèn màu rực rỡ, cô gái đội vương miện, nhắm mắt ước nguyện.

Ánh mắt của ba mẹ và anh trai đều đổ dồn đầy yêu thương lên người cô ấy.

Đến mức, không ai trong số họ phát hiện ra,

Tôi và con gái đang đứng ở cổng sân.

Mẹ tháo chiếc vòng ngọc trên tay xuống, mỉm cười đeo vào tay cô gái:

“Chiếc vòng này mẹ vẫn luôn đeo, vốn định dành cho…”

Mẹ ngừng lại một chút, vẻ mặt dường như chùng xuống.

Nhưng rất nhanh, nhanh đến mức giống như khoảnh khắc đó chỉ là ảo giác của tôi.

Mẹ nói tiếp:

“Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của Minh Châu, mẹ tặng con luôn nhé.”

Cô gái tên Minh Châu giơ cổ tay trắng trẻo mềm mại lên lắc nhẹ, hiển nhiên rất hài lòng với chiếc vòng ngọc.

Cô vui vẻ nhào vào lòng mẹ,

Vừa ngây thơ vừa tinh nghịch hôn lên má mẹ một cái:

“Con biết mà, mẹ là người yêu con nhất! Minh Châu cũng yêu mẹ nhiều lắm nhiều lắm!”

Người đàn ông ngồi bên trái cô – ba tôi – cũng không chịu kém cạnh, lấy ra một chiếc hộp:

“Minh Châu, xem quà của ba nè.”

Cô quay người lại, đưa tay nhận lấy chiếc hộp, vừa mở ra mắt đã sáng rỡ:

“Wow! Là dạ minh châu! Đẹp quá trời!”

Giữa tiếng reo hò của cô, ba đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, đắc ý nói:

“Cái này là ba bỏ ra một số tiền lớn, mua từ tay một nhà sưu tầm ở nước ngoài đó.

‘Minh Châu’ phải đi với ‘minh châu’, thấy chưa, quà của ba cũng không tệ chứ?”

Cô gái cười rạng rỡ, cũng hôn lên má ba một cái.

“Ba là người đối xử tốt với Minh Châu nhất! Cả đời này Minh Châu sẽ mãi là viên ngọc trong lòng bàn tay của ba!”

Nói xong, cô lại tinh nghịch nhìn sang anh trai, nháy mắt một cái:

“Anh hai, ba mẹ đều tặng quà cho em rồi, còn anh thì sao?

Nói trước nhé, đây là quà trưởng thành của em đó, quà mà sơ sài quá là em không nhận đâu nha~”

Anh trai nhìn cô đầy cưng chiều, đưa tay khẽ chọc mũi cô một cái:

“Ba mẹ đều mang bảo vật gia truyền ra tặng em rồi, anh hai dù có tặng gì thì cũng bị lu mờ mất thôi.

Cho nên anh hai—”

Dừng lại một chút, anh cố tình ra vẻ bí mật:

“Anh hai đã đồng ý liên hôn với con gái nhà họ Tề, để đổi lấy cuộc hôn nhân của em với cậu cả nhà họ Tề.”

Cô gái kinh ngạc che miệng, vừa thẹn thùng vừa vội vã:

“Nhưng mà anh hai, con gái nhà họ Tề… là người bị tật mà!”

Anh trai nhìn cô với ánh mắt dịu dàng:

“Chỉ khi anh đồng ý cưới cô ấy, cậu cả nhà họ Tề mới chịu cưới em.

Liên hôn thôi mà, cưới ai cũng giống nhau cả.”

“Nhưng em gái bảo bối của anh, nhất định phải lấy người mà mình yêu.”

Cô gái cảm động rơi nước mắt, nhào vào lòng anh trai bật khóc.

“Hu hu, anh hai vì Minh Châu mà hy sinh nhiều quá… Minh Châu có gì tốt đâu, sao lại có được ba mẹ và anh hai tuyệt vời như vậy…”

Thành Bắc đã vào thu, mang theo cái se lạnh hiu quạnh.

Tôi và con gái lặn lội đường xa, quần áo rách rưới, bụng đói đến choáng váng.

Gió chiều vừa lướt qua, suýt nữa khiến tôi đứng không vững.

Cuối cùng, tôi buộc phải lên tiếng.

Cắt ngang khung cảnh gia đình ấm áp trước mắt.

“Ba, mẹ, anh… con về rồi.”

Mẹ tôi là người nông thôn.

Khi cứu tôi, tôi đã biến thành xác sống rồi.

Mẹ tôi chẳng hiểu gì hết.

Nửa cái đầu tôi mất tiêu, bà tưởng do bà nội ép đầu lúc còn nhỏ.

Tôi chỉ ăn thịt, bà nói tôi kén ăn.

Mặt tôi tái xanh tím tái, bà nghĩ tôi lén dùng kem nền của bà.

Sau này, mẹ trở thành người duy nhất trong nhóm người sống sót biết châm cứu.

Họ muốn đuổi tôi đi.

Mẹ chắn trước mặt tôi.

“Con gái mẹ, nhất định mẹ chữa khỏi!”

1

Khi mẹ tôi, Vương Hồng Mai, nhặt được tôi.

Tôi đã làm xác sống ba ngày rồi.

Mẹ đi làm xa mấy năm, năm nay mới về làng.

Hôm đó trời nắng gắt.

Mẹ xách giỏ tre đi hái rau ngoài ruộng.

Thấy tôi đang nằm bò dưới gốc cây cổ thụ méo mó, gặm xác một con quạ chết.

Nửa sau đầu tôi mất một mảng lớn.

“Na Na, sao mày nằm ngủ ở đây thế hả?”

Mẹ tôi ba bước thành hai chạy tới.

Tóm lấy cổ áo kéo tôi dậy.

“Đất bẩn thế, mau đứng lên!”

Tôi phát ra mấy tiếng ậm ừ khó hiểu trong cổ họng.

Xoay đầu định cắn mẹ.

Mẹ nhanh tay rút một cây hành to từ trong giỏ nhét vào miệng tôi.

“Lại lén ăn vặt! Về nhà ăn cơm!”

Mẹ kéo tôi về.

Tôi lảo đảo đi theo sau.

Cây hành trong miệng rớt mất một nửa.

Đi ngang qua, dì Trương cách cả chục mét mà hét to rồi bỏ chạy.

Mẹ còn lẩm bẩm.

“Nhà họ Trương bị gì vậy, thấy con gái tôi mà như gặp ma.”

Về đến nhà, mẹ ép tôi ngồi xuống ghế gỗ.

Lấy khăn ướt lau mặt cho tôi.

Da tôi đã chuyển sang màu xanh tím.

Tròng trắng mắt đục ngầu như đổ mủ.

“Con gái gì kỳ cục, lại lén xài BB cream của mẹ đúng không? Mặt trắng bệch như xác chết thế này.”

Mẹ mạnh tay chà mặt tôi, chà rớt cả một mảng da thối.

“Cái kem nền này dở thật, toàn vụn ra.”

Tôi há miệng định cắn mẹ.

Mẹ tiện tay nhét cho tôi miếng thịt xông khói.

“Đừng nháo, mẹ chải đầu cho.”

Bà cầm lược gỗ lên.

Vừa đụng đến phần đầu lõm mất mới sững lại một chút.

“Cái đầu này… lúc nhỏ bà nội ép đầu quá tay rồi, phía sau lõm hết cả vào.”

Bà sờ sờ cái chỗ lõm đó.

“Giờ mấy đứa thành phố đang mê kiểu đầu này đấy, gọi là gì ấy nhỉ, đầu cao trán rộng, mặt sang.”

Tối đến ăn cơm, mẹ xào một đĩa rau.

Tôi không động đũa, chỉ lo gặm thịt sống.

Mẹ tức đến đập bàn.

“Kén ăn! Chỉ ăn thịt không ăn rau, giống y cha mày.”

Bà lôi từ chum ra một miếng thịt heo muối ném cho tôi.

“Ăn đi, sớm muộn gì cũng mập.”

Nửa đêm tôi lẻn ra ngoài tính đi cắn người.

Mẹ cầm chổi đuổi tôi về.

“Nửa đêm nửa hôm chạy đi đâu! Lỡ bị bắt cóc thì sao!”

Bà tìm sợi dây thừng cột tôi vào đầu giường.

“Ngủ!”

Sáng hôm sau.

Chú Lý hốt hoảng chạy tới gõ cửa: “Hồng Mai, to chuyện rồi! Trên thị trấn người ta biến thành quái vật ăn thịt hết rồi!”

Lúc đó mẹ đang khâu khẩu trang cho tôi.

Vì tôi cứ muốn cắn bà.

Bà lấy ba lớp vải bông may lại, còn nhét thêm vỏ quýt phơi khô vào giữa.

“Nói vớ vẩn gì thế, làm gì có quái vật.”

Bà không ngẩng đầu lên.

“Có phải nhà chú lại xem phim kinh dị không đấy?”

“Tôi nói thật mà! Ê! Na Na nó…”

Chú Lý chỉ vào tôi, tôi đang nhe răng gào về phía chú ấy.

Mẹ tôi bợp một cái sau đầu tôi: “Không có lễ phép! Gọi chú Lý!”

Tôi rú lên một tiếng, chú Lý sợ đến lùi ba bước.

Mẹ tôi vẫn lẩm bẩm.

“Con bé dạo này phản nghịch, gặp ai cũng muốn cắn. Tôi đang may khẩu trang cho nó đấy, chú có cần không? Làm thêm cái cho con bò nhà chú đeo?”

Chú Lý như chạy trốn.

Mẹ tôi ngày nào cũng cho tôi uống thuốc bắc, nhân sâm với phụ tử cứ nhét liên tục, còn đốt ngải cứu xông hàng ngày.

Vậy mà thật sự khiến tôi ngoan ngoãn lại.

Ngày thứ bảy kể từ khi xác sống bùng phát.

Cả khu quanh làng tôi chỉ còn mỗi làng tôi có người sống.

Mẹ vẫn đi làm đồng như thường, tưới rau bón phân.

Tôi theo sau bà trong ruộng.

Xác sống nào định lại gần cũng bị tôi dọa chạy mất, tụi nó như sợ tôi lắm.

“Na Na, giúp mẹ bắt sâu.”

Mẹ chỉ vào con sâu xanh trên cây cải.

Tôi chộp lấy nhét vào miệng, nhai rôm rốp.

“Ai da! Nhả ra mau!”

Mẹ banh miệng tôi ra nhìn.

Thì ra nó đã vào bụng rồi.

Trưa ăn cơm, mẹ cho rau xào vào hộp cơm.

Lại cắt cho tôi một đĩa thịt.

“Ăn chậm thôi, cẩn thận nghẹn.”

Bà nhìn tôi ăn ngấu nghiến, thở dài.

“Con nói xem, con gái con đứa, ăn như kiểu đói ba năm không cơm vậy.”

Cho đến một ngày nọ.

Một nhóm người sống sót đi ngang qua làng tôi.

Người dẫn đầu là bác sĩ Hồ, vừa nhìn thấy tôi đã biến sắc: “Chị ơi, con gái chị là xác sống rồi đó!”

Mẹ tôi khịt mũi khinh thường.

“Xác sống với chả xác thịt, cái thứ quái gì vậy?”

“Con gái chị mắt vàng khè rồi kìa!”

“Vàng da thôi, uống ít diên trần cao là khỏi.”

“Con bé đang chảy nước dãi!”

“Trẻ con mọc răng đều vậy mà.”

Bác sĩ Hồ cạn lời, định dùng dây trói tôi lại.

Mẹ tôi vớ ngay cái cào cỏ lao tới.

“Đứa nào dám đụng đến con gái tôi!”

Một mình bà đánh cho đám đàn ông to xác phải ôm đầu tháo chạy.

Người sống sót không làm gì được, đành dựng trại ở đầu làng.

Họ phát hiện nhà kính trồng rau của mẹ tôi là cái duy nhất còn lại trong vòng trăm cây số.

Lại càng khó đuổi mẹ con tôi đi.

Ngày nào họ cũng tới đổi rau.

Mẹ tôi lấy cải thảo đổi lấy muối.