3

Tại phòng ăn.

Tần Tư Niên chạy vụt qua phía sau lưng tôi, nhanh chóng kéo chiếc ghế vốn đặt cạnh Tần Triết ra:
“Mẹ ơi, mẹ ngồi đây!”

Sau đó, anh ta nhảy lên ghế phía bên kia mẹ và ngồi xuống ngay ngắn.

Tạ Hiểu Dao duyên dáng gật đầu chào tôi, khóe môi lộ ra một nụ cười đắc ý đầy khó nhận ra.

Tần Triết lộ rõ vẻ lúng túng, anh nhìn tôi, rồi lại nhìn Tạ Hiểu Dao, cuối cùng đành đứng dậy dẫn tôi sang ngồi phía đối diện.

Trong lòng tôi có gì đó như tảng đá chẹn ngang, nghẹn ngào không thể thở nổi.

“Ba ơi, con muốn ăn tôm.”
Tần Tư Niên đột nhiên với tay chỉ vào đĩa tôm kho trước mặt tôi.

Tần Triết vừa định mở miệng,
Tạ Hiểu Dao đã nhanh tay dùng nĩa bạc xiên lấy con tôm đưa qua:
“Mẹ bóc cho con nhé.”

Tôi nhìn nét mặt Tần Triết như muốn nói gì đó,
anh lập tức gắp cho tôi phần cá mà tôi thích ăn như để bù đắp.

Bỗng nhiên, Tần Tư Niên ho dữ dội, mặt đỏ gay.
“Tì nước đi.”
Tôi theo phản xạ cầm ly nước lên.

“Không cần nước của cô!”
Tần Tư Niên bất ngờ hất đổ ly nước,
nước ấm thấm qua khăn trải bàn, lan xuống ướt cả đầu gối tôi.

Tạ Hiểu Dao vội vàng rút khăn giấy lau cho con,
và ngay lúc đó, tôi lén thấy ngón tay cô ta lướt nhẹ trên mu bàn tay của Tần Triết.

Ánh mắt cô ta như cười như không, mang theo chút trêu chọc đầy khiêu khích.
Tần Triết lúng túng quay mặt sang phía tôi:
“Ngày mai là lễ kỷ niệm…”

“Ba ơi!”
Tần Tư Niên đột ngột hét lên, ngắt lời anh.
“Ngày mai ba phải đưa con và mẹ đi thủy cung, ba đã hứa rồi!”

Tạ Hiểu Dao vừa dùng khăn ướt lau miệng cho con, vừa nhẹ giọng:
“A Triết, con nít cần có ký ức tuổi thơ trọn vẹn.”

Chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô ta dưới ánh đèn chùm phát sáng lấp lánh —
chính là chiếc nhẫn cưới mà họ chưa từng tháo ra sau khi ly hôn.
Tôi từng thấy nó trong ảnh cưới của hai người.

“Không sao đâu, anh đưa Tư Niên đi đi.” Tôi cố gắng nở một nụ cười thật ấm áp.

Trên màn hình bình luận, những dòng chữ tràn ngập sự thương cảm dành cho tôi:

【Thương cho nữ phụ, bị mẹ ruột của con trai cướp mất vị trí, còn phải giả vờ tươi cười.】

【Tên phản diện nhỏ đúng là nuôi uổng công, cuối cùng vẫn nghiêng hẳn về mẹ ruột.】

【Nam chính cũng không thể nói nổi một câu công bằng, cứ thế nhìn nữ phụ chịu uất ức sao?】

“Tôi ăn no rồi, mọi người cứ tiếp tục đi.”

Tôi cố gắng mỉm cười, đứng dậy rời khỏi phòng ăn.

Tần Triết dường như muốn nói gì đó, nhưng vì con đang có mặt nên lại nuốt lời vào trong.

Tôi trở về phòng, đóng cửa lại, nước mắt lập tức trào ra.

Trong túi tôi có thứ gì đó bị gập lại.

Là bức vẽ gia đình mà Tần Tư Niên lén tô vẽ trong chăn vào sinh nhật năm ngoái. Trong tranh, tôi đang nắm tay Tần Triết mặc vest, trên trời bay lơ lửng ba quả bóng—hai lớn một nhỏ.

Tôi lặng lẽ xé bức tranh ra từ chính giữa. Gia đình ba người, giờ chỉ còn lại hai cha con và tôi.

“Em đang xé cái gì vậy?”

4

Tần Triết đột ngột xuất hiện ở cửa. Tôi hoảng hốt thu dọn hết mảnh vụn, miệng lắp bắp, “Không có gì, chỉ là cái hóa đơn bị hủy thôi.”

Trong lòng tôi lại âm thầm tính toán: còn ba tấm thiệp nữa. Tôi sẽ cho họ thêm ba cơ hội.

Tần Triết bước tới xoa đầu tôi: “Đừng giận Tư Niên, nó chỉ là một đứa trẻ. Mẹ nó đi nước ngoài lúc nó đã có ký ức rồi, nó thiên về mẹ ruột cũng là chuyện dễ hiểu.”

Tôi cụp mắt xuống, khẽ gật đầu.

Tối đó.

Tôi bị đánh thức trong lúc ngủ. Tần Triết chạy vào phòng khách, leo thẳng lên giường tôi.

“Anh nhớ em, Thanh Hoan.” Giọng anh trầm thấp, mang theo chút mê hoặc.

Tôi khẽ nhích người sang bên: “Em đang không tiện.” Bàn tay đang hành động của Tần Triết khựng lại: “Đến sớm vậy sao?”

Tôi nhỏ giọng “Ừ” một tiếng. Anh lật người, tỏ rõ vẻ bực bội rồi quay lưng ngủ luôn.

Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy, gia đình ba người kia đã ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị đi thủy cung.

“Chào cô Hứa buổi sáng. Hôm nay tôi và A Triết đưa Tư Niên đi thủy cung, định rủ cô đi cùng. Nhưng chắc cô cũng hiểu… hiện giờ Tư Niên đối với cô…”

Tạ Hiểu Dao cười rất nhẹ, rất nhã nhặn, nhưng cũng đầy tính toán. Câu sau cô ta không nói, tôi cũng hiểu. Cô ta muốn nói: Dù sao bây giờ Tần Tư Niên cũng chẳng còn chấp nhận tôi nữa.

Tôi chỉ gật đầu, không muốn đáp lại.

Tần Triết do dự một lúc rồi nói: “Bọn anh sẽ về sớm. Tối nay anh đưa em đi ăn món Nhật mà em thích nhé.”

Anh còn chưa kịp nói thêm gì, Tần Tư Niên đã đứng ở cửa sốt ruột thúc giục.

Tôi không biết chuyến đi thủy cung của gia đình họ hạnh phúc đến mức nào,
nhưng đạn bình luận lại nói cho tôi biết tất cả.

5

Tôi đứng trước cửa sổ, nhìn chiếc xe đen quen thuộc rời khỏi biệt thự.
Cảm giác đắng nghét trong lòng như mực tràn ra, loang khắp ngực.

【Mánh khóe “trà xanh” đỉnh thật, lúc thì yếu đuối, lúc thì chủ động, điều khiển cảm xúc quá chuẩn.】

【Nam chính đúng là tệ, vợ đến tháng rồi mà còn định làm gì nữa?】

【Các chị đừng nóng, nam chính cũng đâu ép buộc gì.】

Tôi hít sâu một hơi, tự nhủ không được nghĩ thêm nữa.

Khoảng nửa tiếng sau, đạn bình luận bỗng nổ tung:

【Đù má, Tạ “trà xanh” cố tình trẹo chân!】

【Tay cô ta đang sờ chỗ nào đấy trời!?】

【Mau nhìn tai nam chính đỏ lên rồi kìa!】

【Thằng bé còn che miệng cười trộm, mới nhiêu tuổi đã học mấy trò này!?】

Từ những dòng chữ hiện ra, tôi có thể tưởng tượng được cảnh Tần Triết “anh hùng cứu mỹ nhân”.

Chiếc sandwich trong tay tôi bỗng chốc vô vị đến tột cùng.

【Cô “trà xanh” này đúng là ở đâu cũng có mặt, không lúc nào không cố thể hiện yêu đương.】

【Nam chính bị mù à? Trà xanh lồ lộ như vậy còn không nhận ra!】

【Tội cho nữ phụ, chẳng biết chuyện gì đang xảy ra ở thủy cung.】

Tôi nhìn những dòng spoil của đạn bình luận, tim như bị ai xé nát.

Tôi thừa nhận, tôi ghen tị.

Ghen tị vì Tạ Hiểu Dao có thể dễ dàng nhận được tình yêu của Tần Triết,
ghen vì cô ta quá dễ dàng có được sự tin tưởng của Tần Tư Niên.

【Có ai giải thích giúp tôi, một đứa bảy tuổi học mấy trò làm “tay sai tình yêu” từ đâu vậy?】

【Dù là mẹ ruột đi nữa, ly hôn rồi mà vẫn giả vờ say nắng rồi ngã vào lòng nam chính là sao?】

【Đồ ranh con, cố tình lộ hàng!】

【Trẻ con cũng bị dạy hư rồi.】

【Vợ cũ biến thành tiểu tam, ai hiểu nổi?】

【Bạn nghĩ đây là phim hả? Nữ phụ vừa cứu rỗi thằng bé thành người tốt, mẹ ruột đến nhận công liền.】

【Họ còn chụp ảnh gia đình ở thủy cung nữa đấy!】

Có những lúc tôi thật sự ghét mấy dòng bình luận này. Nếu không có chúng, có lẽ tôi vẫn còn sống trong giấc mộng đẹp của mình. Nhưng giờ thì không thể nữa rồi.