4
“Người thừa kế thật sự của nhà họ Lục… sẽ tự mình đến lấy lại tất cả những gì thuộc về cậu ấy.”
“Và cha của cậu ấy — biết tôi đang đợi.”
Ngay khi lời tôi vừa dứt, từ phòng VIP trên tầng hai của sảnh tiệc bỗng vang lên một tiếng “choang!” — ly thủy tinh vỡ tan.
Phản ứng của tôi khiến tất cả mọi người đều chết lặng.
Lục Triết sững sờ.
Thẩm Vy sững sờ.
Ba mẹ tôi cũng hoàn toàn chết lặng.
Trong kịch bản của họ, tôi đáng ra phải xấu hổ đến cùng cực, ê chề chạy khỏi sân khấu.
Nhưng tôi thì không.
Tôi bình thản đặt micro xuống, giữa không gian lặng ngắt như tờ, từng bước, từng bước một, ung dung bước xuống khỏi sân khấu.
Tôi đi với lưng thẳng tắp.
Trở về phòng, tôi tháo bỏ bộ váy lễ phục nặng nề ràng buộc, thay vào đó là bộ đồ thường thoải mái.
Đậu Đậu đã ngủ say, hô hấp đều đặn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn vương nụ cười ngọt ngào.
Chẳng bao lâu sau, cánh cửa phòng bị đẩy mạnh mở tung.
Thẩm Lập Quốc và mẹ tôi hùng hổ xông vào, phía sau họ là Thẩm Vy với khuôn mặt “lo lắng” giả tạo.
“Thẩm Niệm! Con rốt cuộc đang định làm cái gì?!”
Thẩm Lập Quốc tức đến mức mặt mày tối sầm.
“Con có biết hôm nay con đã khiến nhà họ Thẩm mất mặt cỡ nào không?!”
Mẹ tôi cũng mắt đỏ hoe, giọng đầy thất vọng: “Niệm Niệm, sao con lại bốc đồng như vậy? Con điên rồi sao? Sao lại nói ra mấy lời hoang đường đó trên sân khấu!”
“Hoang đường?” Tôi nhẹ giọng hỏi lại, “Hai người cho rằng… những lời con nói là vô căn cứ à?”
Thẩm Vy lập tức bước lên đỡ lấy mẹ tôi, nhẹ nhàng an ủi:
“Mẹ đừng giận. Chắc chị không cố ý đâu. Chị mới về, lại bị kích động, đầu óc chưa tỉnh táo mà.”
Nghe thì như bênh vực tôi, nhưng từng câu từng chữ đều đổ thêm dầu vào lửa.
Tôi liếc cô ta một cái, lạnh lùng cắt ngang:
“Cô im miệng đi. Việc của tôi, chưa tới lượt cô xía vào.”
Thẩm Vy bị ánh mắt của tôi dọa cho sững lại, rồi uất ức đỏ hoe cả mắt: “Chị à… em chỉ là lo cho chị thôi mà…”
Tôi không thèm để ý tới cô ta nữa, quay lại nhìn thẳng vào ba mẹ mình:
“Hai người nghĩ hôm nay con làm mất mặt nhà họ Thẩm, đúng không?”
Thẩm Lập Quốc vẫn chưa nguôi giận: “Không phải thì là gì?!”
“Vậy nếu con nói…”
Tôi dừng lại, rồi chậm rãi, từng chữ một: “Người mất mặt hôm nay, không phải Thẩm gia, mà là — nhà họ Lục thì sao?”
“Con còn dám nói nhảm!”
Vừa dứt câu, từ ngoài biệt thự vang lên tiếng động cơ xe gầm rú dữ dội.
Ngay sau đó, quản gia hấp tấp lao lên lầu, giọng run rẩy:
“Ông chủ! Bà chủ!… Lục… Chủ tịch Lục đến rồi ạ!”
“Ông ấy… còn mang theo cả đội ngũ luật sư và vệ sĩ!”
Cả ba người nhà họ Thẩm biến sắc ngay tức thì.
Lục Đông Thành đích thân đến — còn kéo theo cả luật sư?!
Chẳng khác nào mang đại quân tới hỏi tội!
Thẩm Lập Quốc chân mềm nhũn, suýt nữa đứng không vững.
Còn tôi, chỉ lặng lẽ bước ra cửa, kéo cánh cửa phòng ra.
Đứng ngay bên ngoài là Lục Đông Thành, toàn thân mặc đồ đen, sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén như dao…
Ông ta chẳng thèm liếc nhìn ba người nhà họ Thẩm đang chết lặng như tượng gỗ, ánh mắt chỉ chăm chăm dừng lại trên người tôi.
Phía sau ông, một người đàn ông mặc vest bước lên trước, cúi người thật sâu với tôi, thái độ cực kỳ cung kính.
“Cô Thẩm, Chủ tịch Lục nhờ tôi gửi đến cô một lời thỉnh cầu chính thức.”
“Ngài ấy mong được gặp con trai của mình — cậu Lục Nguyên — ngay lập tức.”
Cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng như cõi chết.
Thẩm Lập Quốc há miệng thở dốc như cá thiếu nước.
Mẹ tôi ôm ngực, thân thể lảo đảo như sắp ngã.
Thẩm Vy thì trắng bệch cả mặt, ánh mắt đầy kinh hãi và không thể tin nổi.
Con trai của Lục Đông Thành?
Lục Nguyên?
Cái đứa “con hoang” không biết từ đâu chui ra này… sao có thể…?
“Chủ… Chủ tịch Lục, ngài có nhầm lẫn gì không?”
Thẩm Lập Quốc cố gắng lên tiếng, giọng run run: “Chuyện này… quá vô lý rồi! Đứa bé đó là con của Niệm Niệm mà–”
Ánh mắt của Lục Đông Thành cuối cùng cũng chuyển sang ông ta, lạnh đến rợn người, như đang nhìn một vật thể vô tri.
“Chuyện con trai tôi, đến lượt ông lên tiếng à, Thẩm Lập Quốc?”
Ông bước vào phòng, ánh mắt sắc như dao. Nhưng khi nhìn thấy Đậu Đậu đang ngủ ngon lành trên sofa, khí thế sắc bén ấy lập tức tan đi, trở nên dịu dàng đến không ngờ.
Ông ngồi xổm xuống, đưa bàn tay từng ký hàng ngàn hợp đồng trị giá hàng tỷ, nhẹ nhàng đưa lên… rồi dừng lại giữa không trung, không dám chạm vào.
“Giống… quá giống… giống y như cô ấy…”