Nghe tin tôi sắp đi xem mắt, nhỏ bạn thân cứ nằng nặc đòi giới thiệu tôi cho anh hai nó.

“Cậu chẳng phải chỉ thích trai đẹp thôi sao? Anh hai tớ vai rộng eo thon, đẹp trai ngời ngời. Hơn nữa, quen anh ấy thì cậu còn có thêm một cô em chồng dễ thương như tớ nữa đấy!”

Bị nó thuyết phục, tôi đành đồng ý gặp thử một lần.

Ai ngờ tối đó lại xảy ra chút sự cố.

Người thì tôi không chỉ gặp… mà còn ngủ cùng luôn.

Sáng hôm sau, tôi gọi cho bạn thân, đánh giá rất khách quan:

“Ừm… đúng là vừa cao vừa đẹp trai.”

Nó sững người: “Anh hai tớ nói tối qua đâu có gặp được cậu. Vậy cậu đã gặp ai vậy?”

1

Trong đầu tôi lập tức tua lại ký ức.

Người đó cao ráo, vai rộng eo thon.

Ngũ quan sắc nét, lông mày và sống mũi cao, đẹp trai đến mức đứng ở bar cũng như khác hẳn một “tầng” so với người khác.

Mô tả nào cũng khớp y chang hình tượng anh hai mà bạn tôi kể.

Chưa kể khí chất xa cách, kiêu quý đặc trưng nhà họ Phó.

Tôi chắc chắn mình không nhầm.

“Hắn biết tên tớ, tớ còn hỏi em gái hắn có phải là Phó Ân không, hắn gật đầu luôn.”

Đầu dây bên kia, Ân Ân im lặng một lúc:

“Tớ đúng là còn có một người anh cả, nhưng… chắc chắn không phải anh ấy!”

“Giờ đàn ông để tán tỉnh mà dám bịa đủ thứ chuyện, còn chẳng thèm nghĩ trước!” Nó nghiến răng tức tối.

“Đợi đấy, thằng cha nào dám giả làm anh tớ, còn dám để ý chị dâu tương lai của tớ, tớ sẽ lôi hắn ra bằng mọi giá!”

Tôi biết tính Ân Ân — nếu gặp người đàn ông này, nó sẽ không hỏi han gì, đấm cho một trận rồi ném một xấp tiền bảo biến ngay.

Hồi đó, nó từng ném một khoản tiền lớn vào mặt Lục Nhất Tự, mà tôi thì đau lòng lắm, cứ đòi lấy lại giúp nó.

Nó chẳng hề tiếc số tiền đó: “Việc gì có thể giải quyết bằng tiền thì cứ dùng tiền. Hắn cầm tiền của tớ rồi thì sẽ không còn cơ hội dây dưa với cậu nữa.”

“Nếu tớ ở đây, sẽ không để cậu chịu thiệt trước bất kỳ ai.”

Sợ tôi vẫn mắc kẹt trong mối tình 5 năm, nó chẳng nói chẳng rằng kéo tôi đi lặn biển, chèo thuyền.

Gần đây, nghe tôi nói đi xem mắt, nó lập tức giới thiệu anh hai là bác sĩ du học về.

Tiến sĩ, ngoại hình bảnh bao, gia đình giàu có.

Không chê vào đâu được.

Tôi đồng ý gặp một lần.

Nhưng không ngờ tối qua, tôi lại chạm mặt Lục Nhất Tự — bạn trai cũ.

Lần đầu gặp lại sau chia tay, tôi nghe hắn hết lần này đến lần khác buông lời cay nghiệt.

Không biết là tôi tiếc nuối vì 5 năm thanh xuân đã bỏ ra, hay vì thương nhớ chàng trai rực rỡ khi mới quen.

“Triệu Dạng?”

Vài ly rượu mát trôi xuống bụng.

Mơ hồ nghe có người gọi tên mình.

Ngẩng đầu lên, trước mắt là một gương mặt đẹp đến nghẹt thở.

Ngũ quan sắc sảo đến gần như lạnh lùng, sống mũi cao, môi mỏng khẽ mím, đường viền cằm rõ rệt.

Ánh đèn rọi xuống hàng mi, đổ một vệt bóng nhỏ, khiến tim tôi khẽ lỡ một nhịp.

Tôi sững lại nửa giây, nước mắt không biết từ khi nào đã dừng.

“Anh là anh trai của Phó Ân?” Giọng tôi hơi run.

“Ừ.” Anh đáp khẽ, đuôi giọng hơi nâng, mang theo chút ý vị khó tả.

Tôi hít sâu, bước lại gần.

Khoảng cách thu hẹp, mùi hương gỗ nhè nhẹ từ người anh thoảng qua, không nồng nhưng hiện diện rõ rệt, như dây leo len lỏi vào khứu giác.

“Tôi nghe nói… anh đang tìm bạn gái.”

Ngừng một nhịp, tôi thấy khóe mắt anh khẽ nhướng.

Tôi siết chặt tay: “Vậy anh thấy… tôi có hợp không?”

Vừa nói ra, hàng mi anh khẽ rung, ánh mắt dừng trên mặt tôi, như đang đánh giá, lại như đang tìm kiếm điều gì đó.

Vài giây sau, môi anh khẽ mở, không trả lời ngay mà chỉ lặp lại tên tôi:

“Triệu Dạng.”

Đuôi giọng nhẹ bẫng, như chiếc lông vũ khẽ chạm vào tim.

“Nếu là em… thì tất nhiên.”

2

“Người đàn ông đó thì có gì hay chứ! Cậu vừa nói chuyện điện thoại với tớ vừa thẫn thờ là sao? Cậu mới gặp anh ta có một tối, còn chúng ta quen nhau tận ba năm rồi đấy!”

Phó Ân bực bội: “Tất cả là tại anh cả tớ! Vừa về nước đã lôi hết chuyện tớ gây rắc rối trong công ty mấy năm qua ra. Giờ tớ phải viết kiểm điểm đây này! Anh ấy mà ở nhà thì tớ chẳng có ngày yên thân! Đáng ghét, thật đáng ghét!”

“Còn tội nghiệp anh hai tớ, không biết anh cả nói gì với anh ấy mà ảnh lập tức bay ra nước ngoài làm trao đổi y khoa. Không thì tớ đã bảo ảnh đến đón cậu rồi!”

Tôi vội xua tay: “Không sao đâu, tớ tự về được. Cậu giúp tớ gửi lời xin lỗi đến anh cậu nhé.”

“Thế thì… Á!”

Phó Ân hốt hoảng, hạ giọng nói nhanh:

“Anh cả tớ về rồi, tớ cúp máy đây. Nhắn qua WeChat nhé.”

Điện thoại vừa ngắt, tôi lại nằm vật xuống giường.

Trong đầu lại hiện lên cảnh tối qua tôi nắm cổ áo, kéo người đàn ông đó xuống hôn vào yết hầu.

Uống say thì thôi cũng được…

Nhưng ít ra cũng để tôi quên luôn đoạn phát điên vì rượu đó đi chứ.

【Sốc! Anh cả tớ, đừng nói là chưa yêu bao giờ, đến con muỗi cái cũng chưa thấy quanh quẩn, vậy mà cổ lại có dấu hickey!】

【Bố mẹ tớ chắc phải đốt nhang tạ mộ tổ rồi, còn hỏi anh ấy có phải đang yêu không.】

【Anh ấy lại nói… đúng vậy. Lần đầu tiên trong đời tớ nghe chính miệng anh ấy thừa nhận đang yêu!】

【Thật tội cho chị dâu mà tớ chưa từng gặp mặt. Chắc bị khuôn mặt này làm mờ mắt mất rồi. Anh cả còn nỡ lạnh nhạt với đứa em gái đáng yêu như tớ, huống gì là với chị ấy.】