Cảnh sát nghe xong, không nhịn được thở dài, gương mặt đầy phẫn nộ: “Thật quá đáng! Đụng người không báo án còn muốn tự giải quyết, giờ lại vứt xác trước cửa nhà người ta, đúng là coi trời bằng vung!”
Nói xong, anh ta hướng ra ngoài quát lớn: “Có ai không! Đi triệu tập chồng cũ của cô Lâm, Trương Vĩ!”
Trong lúc chờ triệu tập, tôi ngồi trên ghế, cả người không thoải mái, không khí ở đồn quá nghiêm túc khiến tôi có phần căng thẳng.
Tôi chỉ biết không ngừng nhìn đồng hồ, trong lòng chỉ mong sớm ghi xong lời khai để còn về nhà với con.
Cảnh sát ngồi đối diện dường như nhận ra sự căng thẳng của tôi, đứng dậy rót cho tôi một ly nước ấm: “Cô đừng lo, uống chút nước cho thư giãn. Chúng tôi sẽ nhanh chóng điều tra rõ, tuyệt đối không để cô chịu oan ức.”
“Cảm ơn anh cảnh sát.”
Tôi nhận lấy ly nước, hai tay ôm chặt, hơi ấm từ ly nước khiến lòng tôi cũng dịu lại đôi phần.
Khoảng mười mấy phút sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Tôi ngẩng đầu nhìn, người bước vào ngoài Trương Vĩ – chồng cũ của tôi – còn có một người phụ nữ lạ mặt.
Người phụ nữ đó tôi có chút ấn tượng, hình như là người phụ nữ hiện tại của Trương Vĩ – tên là Lý Thúy Thúy.
Cô ta cũng đến sao?
Cho đến khi cảnh sát bắt đầu thẩm vấn, thắc mắc trong lòng tôi mới được giải đáp.
Thì ra, người tông chết đứa trẻ vốn không phải “bạn” của Trương Vĩ như hắn nói, mà chính là Lý Thúy Thúy!
Cái gọi là “bạn” mà Trương Vĩ nói chỉ là lời dối trá, từ đầu đến cuối hắn đang bảo vệ Lý Thúy Thúy.
Thấy hai người họ, lửa giận trong lòng tôi bùng lên dữ dội, đặc biệt là khi nhìn thấy Lý Thúy Thúy, tôi càng giận đến mức run cả người.
Tôi vĩnh viễn không quên được, năm đó tôi và Trương Vĩ ly hôn, chính là vì Lý Thúy Thúy chen chân vào.
Khi ấy Trương Vĩ ngày nào cũng qua lại với cô ta, hoàn toàn không đoái hoài đến mẹ con tôi, chúng tôi cãi nhau liên tục, không thể sống tiếp.
Tôi không muốn kéo dài nữa, càng không muốn con gái lớn lên trong những trận cãi vã, nên đã chủ động đề nghị ly hôn.
Người đàn ông thay lòng có thể tuyệt tình đến thế nào, tôi xem như đã thấy rõ.
Hắn không chỉ không cần con gái, giờ còn vì người phụ nữ kia mà làm ra chuyện tàn nhẫn thất đức như vậy.
Cảnh sát đặt bản ghi chép lên bàn trước mặt hai người, giọng nghiêm khắc: “Nói thật đi, rốt cuộc ai là người tông chết đứa bé? Đứa trẻ này là ai?”
Trương Vĩ tỏ ra nghi hoặc, nhìn tôi một cái, lại nhìn cảnh sát: “Chẳng phải là con gái của Lâm Hiểu – Lâm Thiến Thiến sao? Anh cảnh sát, chúng tôi thật sự không định bỏ trốn, sau khi xảy ra chuyện tôi lập tức gọi cho Lâm Hiểu, chúng tôi thành khẩn nhận sai, muốn bồi thường bao nhiêu cũng được, trách nhiệm thế nào cũng nhận, không tin anh hỏi Lâm Hiểu đi!”
Hắn vội vàng giải thích, nhưng những lời đó chẳng phải điều cảnh sát muốn nghe.
Cảnh sát liếc nhìn tôi, rồi lại quay sang Trương Vĩ, giọng nghiêm lại vài phần: “Hỏi cô ấy làm gì? Ai nói với anh đó là con gái cô ấy? Con bé nhà người ta đang yên lành ở trong nhà, căn bản chưa từng ra khỏi cửa!”
Trương Vĩ và Lý Thúy Thúy nghe vậy, sắc mặt lập tức tái nhợt, trong mắt đầy hoảng loạn.
Cuối cùng họ cũng nhận ra, ngay từ đầu, họ đã sai hoàn toàn rồi.
Chương 4
Trương Vĩ và Lý Thúy Thúy lập tức sững sờ kinh hãi.
Nhưng chưa được bao lâu, Trương Vĩ liền phủ định kết luận đó.
“Không thể không phải là con bé được! Tuy chúng tôi đã ly hôn, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn gặp hai mẹ con họ, con bé mấy hôm trước mặc đúng cái áo này, y chang luôn, tôi tuyệt đối không nhìn nhầm.”
Hắn vừa nói thế, tôi chợt nhớ lại.
Đúng là tôi từng mua cho con gái một cái áo giống hệt như cái mà đứa bé kia mặc.
Áo đó giá không rẻ, tôi còn chẳng nỡ mua hàng chính hãng, chỉ dám mua bản nhái, nhưng ngoài chất liệu ra thì mọi chi tiết đều giống nhau, đến cả màu sắc cũng không khác, chỉ là sờ vào có phần kém mềm mại hơn chút.
Bảo sao Trương Vĩ nhận nhầm.
Ngay sau đó, cảnh sát lại quay sang hỏi tôi:
“Cô Lâm, cô thấy chuyện này thế nào?”
Tôi vội vàng giải thích: “Thật sự không phải con gái tôi mà!”
Trương Vĩ nhanh miệng chen vào:
“Nếu đã không phải con cô, vậy thì là ai?”
“Tôi làm sao mà biết được?”
Vừa thấy hắn là tôi đã bực, nên giọng nói cũng chẳng dễ nghe gì.
Lúc này ngoài tôi ra, tất cả mọi người trong phòng đều ngẩn người.
Cảnh sát lại hỏi tôi lần nữa:
“Cô Lâm, chúng tôi có thể gặp con gái cô một chút không?”
“Đương nhiên là được, nhưng tôi phải về nhà đón con đến.”
“Được, tôi sẽ cho đồng nghiệp đưa cô về.”
Chẳng bao lâu sau, một chiếc xe cảnh sát đưa tôi về đến nhà.
“Mẹ ơi.”
Tôi vừa mở cửa, con gái đã nhào ngay vào lòng tôi.
“Bảo bối ngoan của mẹ!”
Tôi quay sang nhìn cảnh sát phía sau.
“Giờ thì các anh tin là con gái tôi không sao rồi chứ!”

