Tiếng báo động vang lên lần nữa.

“Anh đang nói dối.”

Sắc mặt Sở Tích Niên bối rối: “Cô nói bậy bạ gì vậy?”

Anh ta lập tức quay sang nhìn Ôn Sơ Di, thấy trong mắt cô ấy đã hiện lên nghi ngờ, liền càng hoảng loạn.

“Sơ Di, cô ta chỉ là kẻ bịp bợm, đừng tin lời cô ta, anh với Tống Tiểu Tiểu chỉ miễn cưỡng tính là bạn thôi mà!”

Tống Tiểu Tiểu cũng vội vàng nói theo: “Đúng vậy, cô ta chắc chắn là đang lừa người.”

Ôn Sơ Di nhìn chằm chằm anh ta, chất vấn: “Tối thứ bảy hôm đó, anh làm gì? Tại sao trên người lại có mùi nước hoa phụ nữ?”

Thì ra Ôn Sơ Di đã nghi ngờ từ trước.

Tôi lặp lại câu hỏi.

Trán Sở Tích Niên đã đổ mồ hôi ròng ròng.

Anh ta lắp bắp: “Tôi đi học thêm mà, Sơ Di biết rõ mà.”

Lại là lời nói dối.

Tôi nhìn sang Tống Tiểu Tiểu, mỉm cười hỏi: “Vậy còn cô? Cô đang làm gì?”

Tống Tiểu Tiểu lo lắng siết chặt ống tay áo, cô ta vốn không tin tôi thật sự có thể phát hiện ai đang nói dối.

Cô ta lấy hết can đảm nói: “Tôi đi làm móng, tôi luôn thay mẫu móng vào thứ bảy hàng tuần, đây là thói quen lâu năm rồi.”

Đúng là Tống Tiểu Tiểu có thói quen thay móng mỗi thứ bảy, nhưng tối hôm đó cô ta không chỉ làm móng.

Tôi nhìn về phía Ôn Sơ Di, nói: “Cả hai người họ đều đang nói dối.”

“Không thể nào! Tôi có bạn học làm chứng!”

Rất nhanh, người bạn học kia được đưa tới.

Tôi nghiêm túc hỏi: “Cậu tận mắt thấy Sở Tích Niên tối hôm đó đang học thêm, không làm chuyện gì khác chứ?”

Người đó kiên quyết gật đầu: “Đúng, anh Sở đang học thêm.”

Tôi bất lực nói: “Cô Ôn, tôi khuyên cô nên điều tra lại cho rõ, bọn họ đều đang nói dối.”

Tống Tiểu Tiểu lớn tiếng: “Cô nói mãi không thấy mệt à? Tôi làm sao có khả năng dính dáng tới Sở Tích Niên, cô chỉ là kẻ lừa đảo.”

Tôi điềm tĩnh hỏi lại: “Vậy cô có dám thề, rằng cô và Sở Tích Niên hoàn toàn trong sạch không?”

Chương 4

Tống Tiểu Tiểu không dám thề.

Dù cô ta không biết tôi làm cách nào phát hiện mình nói dối, nhưng trong lòng vẫn chột dạ.

Tôi lại quay sang nhìn Sở Tích Niên: “Anh thề đi.”

“Dĩ nhiên tôi có thể thề, nhưng chuyện đến đây là hết, tôi không rảnh mà tiếp tục dây dưa với cô – một kẻ lừa đảo.”

“Sơ Di, anh thật sự quá thất vọng về em, anh yêu em như vậy, còn chịu chơi trò trẻ con này với em, vậy mà em lại nghi ngờ anh.”

Ôn Sơ Di nhớ tới cái kết của bạn trai tôi, có hơi căng thẳng: “Hay là thôi đi, chuyện sau này tôi tự điều tra.”

Không khí trở nên căng thẳng, dù chuyện kết thúc ở đây thì số tiền đó tôi cũng sẽ không hoàn trả.

Nhưng tôi là kiểu người ghét nhất là ai đó phản bội sự chân thành.

Tôi nhìn chằm chằm Tống Tiểu Tiểu, mỉm cười: “Cô Tống, hình như tôi chưa từng nói cô và Sở Tích Niên có mờ ám, sao hai người lại vội vàng như vậy?”

Sắc mặt Ôn Sơ Di thay đổi, đột ngột quay đầu nhìn chằm chằm Sở Tích Niên và Tống Tiểu Tiểu.

Sở Tích Niên tỏ vẻ khó chịu, vò đầu bứt tóc đầy bực bội.

“Ôn Sơ Di, mấy người còn muốn làm loạn tới khi nào nữa, em chẳng phải chỉ nghi ngờ anh ngoại tình sao?”

“Được, anh thừa nhận, anh ngoại tình đấy, thế đã vừa lòng chưa?”

“Ôn Sơ Di, em cứ đa nghi như vậy thì chỉ khiến anh cạn sạch tình cảm.”

Không có bất kỳ tiếng báo động nào vang lên.

Vấn đề chính là ở đây, chứng tỏ anh ta đang nói thật.

Trong lòng Ôn Sơ Di bất giác dấy lên cảm giác tội lỗi, chẳng lẽ là do cô ấy quá đa nghi thật sao?

Sở Tích Niên lại quay sang nói với Tống Tiểu Tiểu: “Cô thề đi, nếu thề không linh thì tôi đền cho cô một chiếc xe, cứ coi như cùng Sơ Di chơi tiếp vở kịch này.”

Tống Tiểu Tiểu lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Cô ta giơ ba ngón tay lên: “Tôi thề, nếu tôi thật sự có mối quan hệ mờ ám với Sở Tích Niên, giành bạn trai của bạn thân, thì ra đường sẽ bị xe đâm chết!”

Sở Tích Niên cười lạnh: “Được chưa.”

Tôi gật đầu: “Được rồi.”

Sở Tích Niên nắm lấy tay Ôn Sơ Di: “Sơ Di, tin anh đi, anh thật sự không hề phản bội em.”

“Người anh yêu chỉ có mình em.”

“Chuyện lần này bỏ qua đi, kiểu trò đùa như vậy anh thật sự chịu hết nổi rồi.”

Biểu cảm của Ôn Sơ Di dần giãn ra, cô do dự gật đầu.

“Tạm biệt, mọi người về đi, bánh ngọt trên bàn tôi còn muốn ăn.”

Tôi cúi đầu, nghiêm túc thưởng thức miếng bánh.

Một miếng bánh, hơn một nghìn tệ.

Cả đời tôi chưa từng được nếm thử vị này.

Tống Tiểu Tiểu trừng mắt: “Đồ nghèo hèn.”

Ôn Sơ Di cau mày: “Tiểu Tiểu, đừng vô lễ.”

Tống Tiểu Tiểu hừ lạnh.

Khi tôi sắp ăn xong miếng bánh, bên ngoài vang lên tiếng phanh xe chói tai.

Tôi cầm cốc cà phê, đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới.

Tôi thấy Tống Tiểu Tiểu bị xe đâm bay cả người, nằm bất động, máu não chảy đầy đất.

Chiếc xe không dừng lại, lao thẳng tới phía Sở Tích Niên và cậu bạn của anh ta.

Tiếng hét vang lên khắp nơi.

Sở Tích Niên bị hất bay đập vào gốc cây, ôm lấy chân hét lên thảm thiết: “Aaaa! Gãy chân rồi!”

Vì bọn họ đều đã nói dối.

Cái giá phải trả ứng nghiệm lên từng người, nặng nhẹ không giống nhau.

Ôn Sơ Di hoảng hốt và sợ hãi ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải tôi đang đứng trên cao.

Tôi nâng cốc lên, khẽ gật đầu với cô ấy.

Tiền của cô không uổng phí.