4
“Không! Nương! Nương đừng bỏ con!”
A Bảo tuy sốt đến mê man, nhưng dường như cảm giác được điều gì đó, bỗng vùng dậy dùng hết chút sức lực cuối cùng, bám chặt lấy vạt áo trước ngực ta, bật khóc.
Thanh âm vỡ vụn, khàn khàn, nghe như lưỡi dao cứa tim.
“A Bảo ngoan! Nương đây! Nương không đi đâu cả!”
Ta ôm con thật chặt theo bản năng, không chịu buông tay.
Năm năm…
A Bảo là mạng sống của ta, là toàn bộ thế giới của ta.
Giờ đây bảo ta giao con cho người khác, dẫu là để cứu mạng, bản năng vẫn cự tuyệt, tâm can như bị xé nát.
“Thẩm thị.”
Giọng nói trầm tĩnh của hoàng đế từ trên cao truyền xuống, mang theo áp lực khiến người không dám kháng cự.
“Nếu muốn hài tử sống, thì… buông tay.”
Câu nói ấy như chậu nước lạnh tạt thẳng vào mặt, dập tắt mọi phản kháng và sợ hãi trong lòng ta.
Phải rồi… cứu mạng.
Còn điều gì trọng yếu hơn mạng sống của A Bảo?
Ta hít một hơi thật sâu, luồng khí lẫn vị máu tanh tràn ngập cổ họng.
Gắng sức nhịn đau đến nghẹt thở, ta từng chút từng chút một, gỡ lấy ngón tay đỏ bầm của A Bảo đang bám chặt vạt áo ta.
“Bảo nhi ngoan… nghe lời công công… đi xem bệnh… uống thuốc xong sẽ không khó chịu nữa…”
Thanh âm ta run rẩy không thành câu, từng chữ như bị róc từ chính thịt mình.
“Nương… nương lát nữa sẽ đến tìm con… ngoan…”
A Bảo được bế đi, từng tiếng khóc dần dần tan vào xa xăm.
Ta quỳ rạp dưới đất, cảm giác như toàn thân đều bị rút cạn sức lực, trời đất trước mắt tối sầm, từng cơn choáng váng cuộn tới.
“Ngươi, theo trẫm.”
Thanh âm kia lại một lần nữa truyền đến, lạnh nhạt như gió đông.
Hắn quay người, vạt long bào sắc vàng vẽ lên không trung một vòng cung sắc lóa, rồi rảo bước về phía đình nghỉ bên cạnh.
Lý Đức Toàn bước lên trước một bước, nhìn hai tên thái giám còn đang quỳ run rẩy trên đất, quát lớn:
“Các ngươi — dám phạm thánh giá, ức hiếp cung nữ, tội không thể dung!
Người đâu, lôi đi, đánh ba mươi trượng, sung làm lao dịch nơi Dịch đình!”
“Bệ hạ tha mạng! Tổng quản tha mạng!”
Hai tên thái giám sợ đến hồn phiêu phách tán, khóc lóc kêu la cầu xin.
Song chưa kịp nói hết câu, đã bị thị vệ từ đâu xuất hiện bịt miệng, kéo đi không chút nương tay.
Chỉ trong khoảnh khắc, vườn hoa lại trở về tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió lướt qua cành lá xào xạc.
Ta chống đầu gối run rẩy đứng lên, cúi người nhặt lấy miếng ngọc bội vương bụi dưới đất, siết chặt trong lòng bàn tay.
Cảm giác lạnh lẽo từ miếng ngọc truyền vào tay, đau rát nơi da thịt, lại khiến lòng ta tỉnh táo một cách kỳ lạ.
Cúi đầu, ta bước từng bước theo bóng lưng màu hoàng kim ấy, tiến về phía đình nhỏ.
Trong đình, trên bàn đá đã bày sẵn trà nóng.
Hoàng đế ngồi ngay ngắn, Lý Đức Toàn đứng phía sau, tay buông theo thân, mắt cúi không nhìn.
“Ngồi đi.”
Hắn chỉ tay về phía chiếc ghế đá đối diện, giọng nói bình thản.
Ta vẫn đứng, đầu cúi thật sâu:
“Nô tì không dám.”
“Trẫm bảo ngươi ngồi.”
Lần này, thanh âm kia trầm hơn một phần, mang theo uy thế không thể trái lời.
Ta trầm mặc chốc lát, cuối cùng vẫn cứng đờ mà ngồi xuống chiếc ghế đá lạnh lẽo, chỉ dám ngồi vắt nửa thân.
Tay vẫn nắm chặt lấy ngọc bội, các đốt ngón trắng bệch.
“Miếng ngọc ấy,”
Ánh mắt hắn rơi xuống tay ta đang nắm chặt,
“Đưa trẫm xem một chút.”
Ta do dự trong thoáng chốc, rồi chậm rãi buông tay, dâng miếng ngọc bội hình bán nguyệt lên.
Lý Đức Toàn lập tức bước lên một bước, cung kính tiếp nhận, dùng tay áo lau sạch cẩn thận, rồi hai tay dâng lên long nhan.
Hoàng đế nhận lấy, ngón tay thon dài chậm rãi miết lên mặt ngọc ôn nhuận, ánh mắt phức tạp khó dò.
Hắn nhìn rất chăm chú, đầu ngón tay lần theo vân mây phức tạp, cuối cùng dừng lại tại một vết xước nhỏ nhắn nơi viền ngọc.
Vết ấy cực cạn, tựa như do vô tình va phải mà lưu lại.
Hắn nhìn chằm chằm vết khắc ấy rất lâu, lâu đến mức không khí trong đình cũng như đông cứng lại.
Rồi hắn ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh như ưng, phóng thẳng về phía ta.
“Thẩm Thanh Y?”
Hắn chuẩn xác gọi ra tên ta, thanh âm không mang lấy một tia cảm tình.
“Ngươi, năm năm trước là cung nữ Dịch đình, vì… ‘uế loạn cung nghi’, bị phế truất, đày vào lãnh cung?”
Bốn chữ “uế loạn cung nghi” như bốn cây đinh nung đỏ, cắm phập vào tim.
Nỗi nhục nhã và căm phẫn bị chôn giấu suốt năm năm bỗng như triều dâng, khiến ta gần như muốn vùng dậy biện bạch.
Ta bóp chặt đùi mình, móng tay đâm sâu vào thịt để giữ lấy chút lý trí còn sót.
Không thể xúc động. A Bảo còn nằm trong tay họ.
Ta hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu, đối diện ánh mắt xét nét của hắn, thanh âm vì cố nén mà khàn đặc:
“Thánh thượng minh giám.
Nô tì năm đó, bị người hãm hại.
Xưa nay chưa từng làm việc trái với cung quy.”
“Hãm hại?”
Hắn nhướng mày khẽ, tựa hồ thấy câu ấy có đôi phần thú vị.
“Vậy chứng cớ đâu?”