2
Nhìn lại khuôn mặt đỏ bừng vì sốt của A Bảo trên giường, ta cắn răng, bọc chặt nó trong chăn, ôm vào lòng, lao ra khỏi cánh cửa mục nát của lãnh cung.
Lãnh cung nằm tận góc tây bắc hoàng cung, vắng vẻ đến mức chim muông cũng chẳng muốn ghé qua.
Muốn đến Thái y viện, phải băng qua hơn nửa hậu cung.
Ta ôm A Bảo, bước thấp bước cao chạy đi.
Hơi thở nóng hầm hập của nó phả vào cổ ta, như chiếc lò nhỏ.
Thỉnh thoảng nó rên khẽ, tim ta liền nhói lên.
Trên đường, gặp vài cung nữ thái giám, ai nấy đều né ta như tránh ôn dịch.
Cũng đúng thôi, nữ nhân từ lãnh cung đi ra, lại ôm đứa nhỏ bệnh tật, ai mà chẳng coi là xui xẻo.
Ta mặc kệ ánh mắt thiên hạ, chỉ cúi đầu mà chạy.
Trước mặt chỉ còn một khu vườn nữa, rẽ qua một khúc là tới cổng Thái y viện.
Ta thầm thở phào nhẹ nhõm, bước chân càng vội vã hơn.
“Đứng lại! Định làm gì đó!”
Một tiếng quát the thé như roi quất vào mặt, khiến ta giật nảy mình, lập tức khựng bước, ngẩng đầu nhìn lên.
Trước mặt là hai kẻ vận trường sam lụa xanh, dáng vẻ rõ là thái giám có chức trong cung, đứng chắn giữa đường, mắt xếch liếc nhìn ta đầy chán ghét và khinh khi.
Một trong hai tên, người gầy cao, đuôi mắt xếch lên, nhìn đã thấy tướng mạo hẹp hòi ác độc.
“Hỏi ngươi đó! Câm rồi sao? Người cung nào? Trong lòng ôm cái thứ gì, chạy rông khắp nơi, nếu đụng phải quý nhân thì ngươi có mấy cái đầu để giữ?”
Tên thái giám cao gầy bẻ giọng the thé, âm thanh sắc như dao, khiến người nghe rợn người.
Ta ôm chặt A Bảo trong lòng, cố làm cho thanh âm mình không run rẩy:
“Công công, ta… ta là người bên lãnh cung.
Hài tử bệnh rồi, sốt cao không ngớt…
Xin công công mở lòng từ bi, cho ta qua, đến Thái y viện xin một thang thuốc…”
“Lãnh cung?” Tên thái giám gầy hừ lạnh một tiếng, như nghe chuyện hoang đường cỡ lớn, quét mắt trên dưới đánh giá ta, ánh mắt như nhìn rác rưởi dơ bẩn.
“Hừ! Hóa ra là đồ xúi quẩy từ nơi đó chui ra! Ngươi mà cũng dám bén mảng đến Thái y viện?
Ngươi soi gương chưa? Thái y viện là chỗ cho tiện tỳ như ngươi đưa thứ hoang chủng tới trị bệnh sao?
Cút! Đừng làm bẩn mắt quý nhân!”
Tên thái giám lùn bên cạnh cũng phụ họa:
“Phải đó! Cút mau!
Ôm lấy thứ bệnh hoạn, ai biết có lây bệnh không?
Truyền sang quý nhân, nhà ngươi có mấy cái mạng mà đền?”
“Công công! Cầu xin ngài! Hài tử sống không nổi nữa rồi!
Chỉ xin một thang thuốc, một thang thôi cũng được!
Ta có bạc! Ta… ta đưa bạc cho ngài!”
Nước mắt ta rưng rưng, tay chân luống cuống moi túi vải nơi ngực, định lấy ngọc bội ra.
“Bạc?” Tên thái giám gầy cười khẩy, ánh mắt đầy vẻ nhạo báng.
“Ngươi? Một con chuột gặm đất nơi lãnh cung, còn dám nói có bạc?
Chắc chỉ toàn sắt vụn rách nát thôi! Đừng làm bẩn tay gia!”
Nói đoạn, hắn tiến lên một bước, bất ngờ đẩy mạnh ta:
“Cút! Đừng chắn đường!”
Ta ôm A Bảo, bị hắn đẩy lùi mấy bước, suýt chút nữa ngã xuống.
A Bảo bị xốc mạnh, khó chịu đến bật khóc, tiếng khóc nhỏ yếu như tiếng mèo con rên rỉ.
“A Bảo! A Bảo đừng khóc!”
Ta dỗ dành, lòng đau như xé, ngọn lửa căm phẫn phút chốc trào lên đầu.
Năm năm!
Năm năm sống kiếp chuột nơi xó tường lãnh cung, ta đều nhẫn.
Nhưng bọn chúng dựa vào đâu mà dám làm nhục A Bảo của ta?
“Tránh ra!”
Ta ngẩng đầu, mắt lạnh băng nhìn chằm chằm vào hai tên thái giám, thanh âm tuy không lớn, song lại vang lên rành rọt, mang theo sát ý lạnh lẽo chính ta cũng chưa từng thấy ở bản thân:
“Nếu hài tử ta có mệnh hệ gì, thì hôm nay Thẩm Thanh Y ta liều mạng với các ngươi!
Xem thử là mạng quý của các ngươi đáng giá, hay là mạng tiện phụ nơi lãnh cung này cứng rắn hơn!”
Hai tên kia có lẽ bị ánh mắt ta dọa sợ, hoặc chăng là bốn chữ “tiện phụ lãnh cung” khiến chúng chợt nhớ điều kiêng kỵ nào đó, cả hai đều sững người, khí thế thoáng chùng xuống.
Tên cao gầy lập tức gào lên cho có lệ, lòng yếu vía:
“Ngươi thật to gan!
Dám uy hiếp gia?
Ngươi cứ đợi đấy!
Ta lập tức đi bẩm quản sự ma ma, xem xử trí ngươi thế nào!”
Ngay lúc bọn chúng còn đang cao giọng hù dọa, thì A Bảo trong lòng ta bất ngờ ho sặc sụa, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến tím tái, hô hấp dồn dập như thể sắp tắt thở tới nơi.
Miếng ngọc bội trong túi vải bị ta lôi ra nửa chừng cũng vì động tác lộn xộn mà trượt ra ngoài, “cạch” một tiếng rơi xuống đất.
“A Bảo!”
Ta hồn phi phách tán, nào còn tâm trí để ý đến ngọc bội, vội vàng vỗ lưng con.
Ngay lúc ấy, từ tiểu đạo bên vườn truyền đến tiếng bước chân vững vàng, không vội cũng chẳng chậm, như có người đi ngang, bị âm thanh nơi đây hấp dẫn.
“Chuyện gì vậy? Ai đang huyên náo ở đây?”
Một thanh âm nam trung niên vang lên, trầm ổn, lộ rõ uy nghiêm của bậc cửu ngũ.