1

Ta tên là Thẩm Thanh Y, đã ở nơi lãnh cung này gần năm năm trời.

Lãnh cung – cái danh nghe qua khiến người rợn tóc gáy, kỳ thực cũng chẳng có chi đáng sợ.

Chỉ là đổ nát chút đỉnh, vôi tường bong tróc, cột kèo tróc sơn, cỏ dại trong viện mọc cao quá đầu người.

Mùa hạ muỗi mòng vây kín, mùa đông gió lạnh như dao lùa tận kẽ xương.

Song ta đây, chẳng có tài cán chi hơn người, chỉ là mạng lớn, biết tự tìm đường sống giữa chốn khốn cùng.

Phía sau viện có một mảnh đất nhỏ chỉ bằng bàn tay, bị ta gắng sức khai hoang từng chút một.

Trồng dăm ba thứ rau dễ sống – cải bẹ, củ cải trắng – có khi còn thấy được chút sắc xanh giữa những ngày u tối.

Góc tường còn chồng lên ổ gà mộc mạc, nuôi lấy hai con gà mái già.

Hai con gà ấy, là vào đông năm kia, ta dùng chiếc áo bông cũ cuối cùng còn tươm tất, đổi với lão thái giám giữ cửa sau, họ Vương.

Lão tuy gần mù, tánh tình cũng không tệ, chỉ là nhút nhát, sợ vạ miệng, chẳng dám cùng ta nhiều lời.

Ngày qua tháng lại, cuộc sống gắng gượng trôi qua như thế.

Canh loãng rau dưa, chẳng đến nỗi chết đói, cũng chẳng đủ đầy.

Niềm trông đợi lớn nhất, là được thấy hai con gà ấy đẻ trứng.

Một quả trứng đủ ăn một ngày, vận tốt thì được đến hai.

Ngoài ra, ta còn một điều để mong chờ.

Chính là A Bảo của ta.

A Bảo là con trai ta, nay đã gần năm tuổi.

Tên gọi ở nhà là A Bảo do ta đặt, đại danh là Thẩm Thừa An. Chữ “Thừa An” trong “thừa bình khang an”.

Thừa trong “thừa bình khang an”, ngụ ý mong con một đời yên bình thuận lợi.

Về phần họ Thẩm, tất nhiên là theo ta.

Còn phụ thân nó ư? Là ai, ta chẳng biết, cũng chẳng muốn biết.

Từ lúc A Bảo sinh ra, mở mắt đã thấy bốn bức tường rách nát trong lãnh cung, và ta – người mẹ duy nhất trên đời của nó.

A Bảo rất ngoan, ngoan đến mức khiến lòng ta đau như dao cắt.

Trong lãnh cung không có đồ chơi, nó chỉ ngồi xổm bên luống rau xem kiến tha mồi, xem đến cả buổi trời.

Hoặc cầm một nhánh cây nhỏ, vạch đất mà vẽ, tự nói chuyện cùng chính mình.

Nó hiếm khi khóc lóc, có lẽ đã hiểu rằng, có khóc cũng chẳng ích gì.

Chỉ khi đói lả, hoặc giữa đêm bị rét tỉnh, mới rúc vào lòng ta, rên rỉ khe khẽ gọi một tiếng “nương”.

Chiều hôm ấy, trời u ám lạ thường, mây xám giăng kín, đè nặng như muốn ép người không thở nổi.

Ta đang ngồi trong phòng, vá lại chiếc áo chần bông cũ của A Bảo – vá lên lớp vá, chẳng còn chỗ lành.

A Bảo ngồi bên ngưỡng cửa, dùng những viên đá nhỏ ta mài nhẵn, bày thành hình dưới đất.

“Nương, người xem, có giống chim lớn không?” Nó ngẩng mặt nhỏ, mắt sáng long lanh.

Ta ghé lại nhìn, vài viên đá bày nghiêng ngả.

“Giống, thật giống! A Bảo nhà ta thật khéo tay.”

Ta xoa đầu nó, lòng chợt dâng lên nỗi chua xót.

Đứa nhỏ này, đến cả một con chim thật cũng chưa từng thấy rõ.

Vừa dứt lời khen, A Bảo bỗng run rẩy một cái, mặt mày nhăn nhó.

“Nương, lạnh…”

Ta vội bỏ kim chỉ, bế nó vào lòng.

Vừa chạm tay lên trán, đã thấy nóng hầm hập.

Hỏng rồi!

Thân thể đứa nhỏ xưa nay vốn yếu, trước đây nhiễm phong hàn nhẹ, ta nấu chén canh gừng, ra mồ hôi là khỏi.

Nhưng lần này, bệnh tình đến dữ dội.

“A Bảo ngoan, đừng sợ, có nương đây rồi.”

Ta bế nó đặt lên chiếc giường gỗ ọp ẹp cũ kỹ, dùng tấm chăn dày nhất còn lại quấn chặt.

Thân thể nhỏ bé của nó run lên từng hồi trong lòng ta, răng va nhau lập cập.

Ta lục tung hòm rương, tìm ra miếng gừng khô cuối cùng, đập nhỏ định nấu nước.

Nhưng củi trong bếp ẩm nặng, khói mù mịt cay mắt, lửa chỉ bập bùng yếu ớt, nước mãi chẳng sôi.

Hơi thở của A Bảo càng lúc càng gấp, khuôn mặt đỏ rực như than, môi khô nứt nẻ.

“Nước… nương… khát…” Nó rên rỉ trong cơn mê man.

Ta quýnh đến rối loạn, như kiến bò trên chảo nóng.

Chốn quỷ quái như lãnh cung, đừng nói là thuốc, đến một ngụm nước nóng sạch cũng khó cầu.

Những lần trước A Bảo đau nhẹ, ta còn gắng gượng chịu đựng, hoặc đến cầu khẩn lão Vương, mong lão moi được ít thuốc thừa từ cung nhân.

Nhưng lần này, nhìn A Bảo nóng sốt đến hôn mê, ta biết, không thể chần chừ nữa.

Sẽ mất mạng.

Ta moi từ đáy rương ra một túi vải nhỏ.

Bên trong là vật duy nhất không bị tịch thu khi ta bị ném vào lãnh cung năm đó — nửa miếng ngọc bội.

Ngọc sắc trắng dịu, khắc hoa văn mây cầu kỳ, xem qua không giống vật tầm thường.

Nguồn gốc từ đâu, ký ức ta đã mơ hồ, chỉ nhớ loáng thoáng liên quan đến một bóng hình mờ ảo trong quá khứ.

Ta cất giấu bao năm, không dám lộ ra, chỉ sợ chuốc họa.

Đây là hy vọng cuối cùng của ta.

Ta siết chặt miếng ngọc trong lòng bàn tay, cảm giác lạnh lẽo truyền vào da thịt khiến cả người rùng mình.