Mẫu Tử Lãnh Cung

Mẫu Tử Lãnh Cung

Ta tên là Thẩm Thanh Y, đã ở nơi lãnh cung này gần năm năm trời.

Lãnh cung – cái danh nghe qua khiến người rợn tóc gáy, kỳ thực cũng chẳng có chi đáng sợ.

Chỉ là đổ nát chút đỉnh, vôi tường bong tróc, cột kèo tróc sơn, cỏ dại trong viện mọc cao quá đầu người.

Mùa hạ muỗi mòng vây kín, mùa đông gió lạnh như dao lùa tận kẽ xương.

Song ta đây, chẳng có tài cán chi hơn người, chỉ là mạng lớn, biết tự tìm đường sống giữa chốn khốn cùng.

Phía sau viện có một mảnh đất nhỏ chỉ bằng bàn tay, bị ta gắng sức khai hoang từng chút một.

Trồng dăm ba thứ rau dễ sống – cải bẹ, củ cải trắng – có khi còn thấy được chút sắc xanh giữa những ngày u tối.

Góc tường còn chồng lên ổ gà mộc mạc, nuôi lấy hai con gà mái già.

Hai con gà ấy, là vào đông năm kia, ta dùng chiếc áo bông cũ cuối cùng còn tươm tất, đổi với lão thái giám giữ cửa sau, họ Vương.

Lão tuy gần mù, tánh tình cũng không tệ, chỉ là nhút nhát, sợ vạ miệng, chẳng dám cùng ta nhiều lời.

Ngày qua tháng lại, cuộc sống gắng gượng trôi qua như thế.

Canh loãng rau dưa, chẳng đến nỗi chết đói, cũng chẳng đủ đầy.

Niềm trông đợi lớn nhất, là được thấy hai con gà ấy đẻ trứng.

Một quả trứng đủ ăn một ngày, vận tốt thì được đến hai.

Ngoài ra, ta còn một điều để mong chờ.

Chính là A Bảo của ta.

Đăng nhập để theo dõi truyện này

[ultimatemember form_id="3840"]