Tôi và Thẩm An Dục đấu đá ngấm ngầm suốt sáu năm.
Anh ta ép mẹ tôi rơi từ trên lầu xuống, khiến bà bị liệt.
Tôi tiết lộ bí mật khiến anh ta phá sản.
Mọi người đều nghĩ, chúng tôi sẽ hành hạ nhau cả đời.
Lần gặp lại sau, anh ta đã trở lại đầy huy hoàng, đối diện với câu hỏi của phóng viên, trả lời lưu loát như nước chảy.
“Lúc trước mấy anh em mình từng nói, 18 tuổi tìm được người yêu, 25 tuổi kết hôn, trước 28 tuổi sinh một đứa con. Thẩm tổng, anh thực hiện đến bước nào rồi?”
“Sắp đính hôn rồi.”
“Vậy thì trong chúng ta, anh là nhanh nhất đấy!”
Tôi xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út, thật ra ba điều đó… tôi đều đã hoàn thành.
1
Cô gái bước vào từ cửa là vị hôn thê của Thẩm An Dục.
Cô ấy rất trẻ, rất xinh đẹp, rất lễ phép.
Gật đầu chào từng người chúng tôi rồi ngồi xuống bên cạnh anh ta.
Anh không nhìn người ngồi cạnh, mà lại dồn ánh mắt về phía tôi.
Tôi có thể cảm nhận được những ánh mắt dò xét xung quanh.
Chuyện giữa tôi và Thẩm An Dục trước đây từng làm ầm đến mức ai cũng biết.
Tôi cầm túi định đi ra ngoài.
Hai người bên cạnh lại tưởng tôi sắp lao lên xé nát mặt cô gái kia.
Họ theo phản xạ giữ chặt tôi lại.
Tôi nhướng mày nhìn hai người đó.
“À… ha ha, chị Trình, chị đi đâu vậy?”
“Nhà vệ sinh.”
“Ồ… ha ha, được.”
Họ gượng gạo ngồi xuống.
Trước khi đi, tôi còn nghe thấy tiếng họ thì thầm.
“Hai năm không gặp, tính cách chị Trình thu liễm hẳn.”
“Đúng đấy, vừa rồi tôi còn sợ chết khiếp. Với tính cách trước kia của chị ấy, chẳng phải đã lao lên cào nát mặt em dâu nhỏ sao?”
“Hai năm rồi mà vẫn chưa buông, vừa thấy em dâu nhỏ đã phải vội vàng tránh mặt.”
“Nếu không có gì, bảo họ giải tán đội bảo vệ đi.”
Ra đến cửa, tôi mới thấy ngoài kia đứng hẳn hai hàng vệ sĩ.
Họ nhìn tôi, vẻ mặt hơi căng thẳng.
Người dẫn đầu chạm vào tai nghe, rồi ra hiệu cho mọi người rút lui.
Tôi ngồi trên bãi cỏ ngoài sân, gọi điện cho con gái.
Con bé kể cho tôi nghe câu chuyện mới học hôm nay.
Buổi phỏng vấn của Thẩm An Dục cũng được chuyển ra ngoài.
Giữa đám đông, chúng tôi lúc nào cũng nhận ra nhau ngay.
“Xin hỏi Thẩm tổng, năm đó bị hại đến phá sản, anh muốn nói gì với người đó không?”
Anh khẽ cười, nhìn thẳng vào ống kính.
“Hôm nay tôi đã gặp cô ấy, đôi mắt đó vẫn đẹp như ngày nào. Nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ tự tay móc ra, làm thành dây chuyền tặng vị hôn thê của tôi.”
Mọi người xung quanh đều sững sờ.
Chỉ là một câu độc địa thôi, trong sáu năm chúng tôi hận nhau, chuyện như vậy chẳng thấm vào đâu.
“Vậy năm đó anh có hành động trả thù nào không?”
“Tôi làm mẹ cô ấy thành tàn phế, thế có tính không?”
Tôi lắc nhẹ ly rượu, mắt vẫn dán vào câu chuyện thiếu nhi trên điện thoại, bình thản dỗ con ngủ.
Thái độ dửng dưng của tôi khiến Thẩm An Dục vô cùng khó chịu.
Hoặc có lẽ, giữa chúng tôi chẳng cần lý do gì, chỉ mong đối phương không có kết cục tốt.
Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, một ngón tay ấn lên màn hình điện thoại của tôi.
Liếc qua, anh bật cười.
“Vẫn là Chú Đại Bi hợp với cô hơn.”
Thẩm An Dục giới thiệu với người phía sau:
“Oanh Oanh, đây là lớp trưởng thời đại học của chúng ta, Trình Thư.”
Nhạc Oanh Oanh mỉm cười ngọt ngào, đưa tay về phía tôi.
“Chị Trình Thư, lần đầu gặp chị, em là Nhạc Oanh Oanh, vị hôn thê của An Dục.”
Khi tất cả vẫn mong chờ tôi phát điên, làm loạn một trận…
Tôi chỉ nhẹ nhàng buông một câu:
“Chào em.”
Thẩm An Dục nheo mắt lại, như thể muốn nhìn thấu tôi.
Sau đó, anh ta khẽ cười khinh miệt, cho rằng tôi đang làm màu quá đà.
Thẩm An Dục đi phỏng vấn, Nhạc Oanh Oanh liền kéo tay tôi.
“Chị ơi, chị đẹp quá. Nghe nói hôm nay bạn gái cũ sáu năm của An Dục cũng đến, chị biết là ai không?”
Tôi chẳng buồn đoán xem trong câu nói của cô ta thật bao nhiêu, giả bao nhiêu.
Tôi rút tay về, dùng khăn tay lau như có chút khó chịu.
“Xin lỗi, tôi có bệnh sạch sẽ.”
Nhạc Oanh Oanh cúi đầu, bối rối đỏ mặt.