Một lần ăn trưa, anh nhìn tôi và nói vậy.

Chẳng bao lâu sau, anh mời tôi tham gia Diễn đàn kiến trúc châu Á tổ chức tại Thượng Hải.

Tại hội nghị, anh đích thân giới thiệu tôi với những kiến trúc sư và nhà đầu tư hàng đầu trong giới.

Trong bài phát biểu tại tiệc tối, anh thậm chí nhắc đến tôi trước toàn hội trường:

“Giám đốc Tô Vãn – người phụ trách dự án khu phía Nam – là nhà thiết kế trẻ có tài hoa và bản lĩnh nhất tôi từng gặp. Trên người cô ấy, tôi nhìn thấy tương lai của kiến trúc Trung Quốc.”

Sự tán dương không hề che giấu đó khiến cả hội trường vỗ tay rào rào, và cũng giúp tôi nhận được sự chú ý cực lớn.

Đúng lúc tôi tưởng rằng mọi chuyện đang đi đúng hướng, rắc rối lại tìm đến.

Chu Diễn, như một hồn ma vất vưởng, xuất hiện trước toà nhà công ty tôi.

Hắn gầy sọp, râu ria xồm xoàm, mắt đỏ ngầu, chẳng còn chút phong thái của người từng đứng trên đỉnh cao.

Hắn cố tình chặn tôi, miệng lặp đi lặp lại câu xin lỗi và hối hận:

“Vãn Vãn, anh biết lỗi rồi, em cho anh thêm một cơ hội được không?”

Tôi không nhìn hắn, đi thẳng về phía xe.

Bảo vệ nhanh chóng tới kéo hắn đi.

Chưa được mấy ngày, Lâm Tiểu Tiểu cũng tìm đến.

Cô ta vừa khóc vừa xin tôi tha thứ, nói mình trẻ người non dạ, đầu óc mụ mị vì lòng tham.

“Giám đốc Tô, em không tìm được việc, công ty nào cũng từ chối em… chị giúp em với…”

Tôi ra lệnh cho lễ tân mời cô ta ra ngoài.

Dự án khu phía Nam cuối cùng đã thắng thầu mà không gặp bất cứ trở ngại nào.

Tại tiệc mừng công, đèn đuốc rực rỡ.

Tôi – với tư cách là tổng phụ trách dự án – đứng trên sân khấu, nhận mọi lời chúc tụng.

Tổng giám đốc Vương cầm ly rượu, bước tới bên tôi.

anh cụng ly, thấp giọng nói:

“Giám đốc Tô, cô có hứng thú… biến quan hệ hợp tác giữa chúng ta từ bên A – bên B, thành đối tác đồng hành không?”

Trong mắt anh, là một thứ mà tôi chưa từng thấy ở Chu Diễn.

Đó là sự ngưỡng mộ dựa trên tôn trọng và bình đẳng.

Tim tôi bỗng khựng lại một nhịp.

Hôm sau, một tạp chí tài chính nổi tiếng đăng tin về tiệc mừng công.

Trang bìa là ảnh tôi và tổng giám đốc Vương trò chuyện vui vẻ, tiêu đề:

“Ngôi sao mới trong giới kiến trúc bắt tay ông trùm ngành – Một sự kết hợp hoàn hảo.”

Nghe nói, Chu Diễn nhìn thấy tạp chí ấy ở một sạp báo, tức đến mức ném điện thoại vỡ tan ngay tại chỗ.

________________________________________

9

Chu Diễn hoàn toàn phát điên.

Hắn đổ mọi thất bại của bản thân lên đầu tôi – vì tôi “phản bội”, vì tổng giám đốc Vương “đàn áp” hắn.

Hắn bắt đầu lên mạng, dùng tài khoản ẩn danh để đăng bài.

Trong mấy bài viết đó, tôi bị dựng thành một người đàn bà độc ác, bán thân để leo cao, giăng bẫy hãm hại chồng cũ để chiếm chỗ.

Hắn dựng chuyện vô cùng chi tiết, còn đính kèm cả ảnh chụp cũ của hai chúng tôi, rồi đặt cạnh ảnh tôi và tổng giám đốc Vương tại tiệc mừng công.

Tin đồn lan nhanh như cháy rừng.

Trước khi tôi kịp phản ứng, đội truyền thông của tổng giám đốc Vương đã ra tay như sấm sét.

Họ lập tức gửi văn bản pháp lý cực kỳ nghiêm khắc đến nền tảng đăng bài.

Kèm theo đó là thông báo xử lý chính thức từ phía công ty chúng tôi, có đóng dấu đỏ rõ ràng:

【Về việc cựu nhân viên Chu XX bị sa thải do hành vi chiếm dụng công quỹ, cố ý đánh cắp bí mật thương mại】

Lời đồn tự sụp đổ.

Nhát dao chí mạng nhất—lại đến từ Lâm Tiểu Tiểu.

Để hoàn toàn cắt đứt với “đống bùn lầy” Chu Diễn, cô ta chủ động liên hệ một cơ quan truyền thông, làm một buổi phỏng vấn đặc biệt.

Cô ta tiết lộ tất cả những tin nhắn giữa mình và Chu Diễn, trong đó hắn dụ dỗ, hứa hẹn sẽ ly hôn để cưới cô ta.

Cô ta biến mình thành một cô gái nhẹ dạ bị tình yêu làm mờ mắt, bị gã đàn ông tồi lừa gạt, vừa khóc vừa kể khổ, lấy được không ít sự thương cảm.

Chu Diễn bị bạn bè xa lánh, trở thành trò cười lớn nhất cả thành phố.

Hắn mất sạch lý trí.

Tại một diễn đàn kiến trúc nơi tôi được mời làm diễn giả chính, hắn phá vỡ vòng an ninh, như một kẻ điên xông thẳng về phía tôi.

Toàn bộ khán phòng sững sờ.

Trong tay hắn là một chiếc chai nhựa trong suốt, bên trong chứa chất lỏng không rõ.

Hắn gào thét như thú hoang:

“Tô Vãn! Con đàn bà khốn nạn! Tao phải hủy gương mặt mày!”

“Để xem mày còn dụ dỗ được ai nữa không!”

Khung cảnh hỗn loạn, tiếng hét vang khắp hội trường.

Ngay khoảnh khắc hắn định hắt thứ trong chai về phía tôi—

Tổng giám đốc Vương ngồi bên cạnh lập tức kéo tôi ra sau, dùng thân mình che chắn cho tôi.