Hàn Hựu Ninh đứng bên cạnh trông như sắp nghiến nát cả răng hàm.
Bỗng nhiên, ánh mắt cô ta đảo qua một cái, liền đổi sang gương mặt tươi cười.
“Thật tuyệt quá, cuối cùng chị cũng chính thức trở thành một phần của gia đình chúng ta rồi! Giờ cũng không còn sớm nữa, hôm nay để em đưa chị lên nghỉ ngơi nhé!”
Nói xong không cho phản kháng, cô ta liền kéo tay tôi đi đến trước cửa một căn phòng tinh xảo ở tầng hai.
Tôi nhận ra, đây là phòng của cô ta.
Kiếp trước, sau khi ba mẹ gặp mặt tôi thì chẳng còn hứng thú gì nữa, lập tức lên lầu mà không hề sắp xếp phòng cho tôi.
Chỉ có Hựu Ninh là tinh ý, đặc biệt sai người dọn dẹp một căn phòng cho người giúp việc để tôi ở tạm.
Từ nhỏ đến lớn, đó là lần đầu tiên tôi có một căn phòng sạch sẽ, sáng sủa.
Dù là phòng giúp việc, nhưng tôi cũng không có gì để phàn nàn.
Nhưng lần này… cô ta định nhường phòng của mình cho tôi sao?
Tôi vội vàng kể lại chuyện này cho Mary Sue biết.
Cô ấy không nói gì, không rõ lại đang suy tính gì trong đầu.
Hựu Ninh mở cửa phòng dẫn tôi đi tham quan một vòng, đúng lúc ba mẹ cũng chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.
Cô ta bắt đầu lau nước mắt:
“Chị ơi, tất cả đều là lỗi của em, em đã sống thay cuộc đời vốn thuộc về chị, khiến chị phải chịu bao khổ cực. Căn phòng này vốn dĩ là của chị, giờ em trả lại cho chị! Em sẽ chuyển xuống phòng khách.”
Hàn Hựu An đứng bên cạnh lập tức bùng nổ:
“Chị! Sao chị phải chịu thiệt như vậy! Việc bị tráo đổi đâu phải lỗi của chị! Chị cũng là nạn nhân mà! Dựa vào đâu cô ta vừa tới là chiếm lấy phòng của chị chứ!”
Mẹ tôi thấy thế thì đau lòng, liền bước đến nắm lấy tay Hựu Ninh:
“Đúng vậy, Ninh Ninh, con không cần phải hiểu chuyện như vậy. Con cũng là con gái yêu của mẹ mà. Mẹ tin là Hựu Tĩnh cũng sẽ không trách con, đúng không?”
Nói rồi bà nhìn tôi bằng ánh mắt đầy kỳ vọng.
Tôi chỉ muốn gật đầu tám mươi lần trong một giây, nhưng Mary Sue vẫn đứng yên bất động.
“Trước tiên, tôi cần đính chính hai điều.”
Cô ấy đưa tay ra, giơ hai ngón tay.
“Thứ nhất, căn phòng này vốn là của tôi. Giờ cô trả lại cho tôi, đó không gọi là ‘nhường’, càng không phải ‘chiếm’, mà là ‘hoàn trả’.”
Ánh mắt như muốn giết người của Hàn Hựu An lập tức phóng tới.
“Thứ hai, mẹ nói đúng.”
Mẹ tôi ngẩn người một lát, rồi nghe Mary Sue nói tiếp:
“Quả thật tôi không cần căn phòng này. Tôi không muốn.”
Mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm: “Tốt quá rồi, Hựu Tĩnh. Trừ phòng của Hựu Ninh ra, con có thể chọn bất cứ phòng nào khác.”
Ba tôi không kiên nhẫn bước lại gần, nói: “Được rồi, ai về phòng nấy ngủ đi! Hựu Ninh không cần đổi phòng. Còn Hựu Tĩnh…”
Ông cúi đầu suy nghĩ một lát rồi đưa ra quyết định:
“Hựu Tĩnh cứ ở phòng khách vài hôm đi, sau này ổn định rồi sẽ sắp xếp phòng mới.”
“Ấy chết… nhưng mà phòng khách lâu rồi không có ai ở, e là không ở được đâu. Giờ cũng khuya rồi, lại phiền người giúp việc thì không hay…”
Hàn Hựu Ninh ra vẻ đau đầu cúi đầu suy nghĩ một lúc, rồi chu đáo đề xuất:
“Phòng giúp việc ở tầng một vẫn được dọn dẹp thường xuyên, hay là chị tạm ở đó vài hôm đi! Dù hơi nhỏ nhưng sạch sẽ lắm!”
“Cứ vậy đi.” – Ba Hàn phất tay, như thể không muốn mất thời gian vào mấy chuyện nhỏ nhặt.
Với kết cục này, tôi cũng không thấy bất ngờ.
Vòng vo một hồi, vẫn giống hệt như kiếp trước.
Thế nhưng, ngay khi mọi người lần lượt về phòng, giọng nói bất mãn của Mary Sue vang lên:
“Tôi còn chưa nói xong! Ai nói tôi đồng ý ở phòng giúp việc rồi hả?!”
Nghe vậy, Hàn Hựu Ninh lập tức rưng rưng nước mắt:
“Chị vẫn còn trách em đúng không… Nếu chị muốn ở căn phòng này thì cứ nói thẳng ra, em đã nói từ đầu là sẽ trả lại cho chị mà.”
“Cô không hiểu tiếng người hay là não chưa phát triển hoàn chỉnh vậy?”
Mary Sue liếc nhìn Hựu Ninh đầy kỳ lạ, “Tôi đã nói rồi, cái phòng đó tôi chẳng thèm để mắt tới!”
“Lúc nãy tôi đã khảo sát kỹ rồi, phòng tốt nhất tầng hai chính là phòng này! Vậy tôi chọn phòng này nhé!”
Cô ấy giơ tay chỉ thẳng — lại là phòng ngủ chính của ba mẹ!
05.
【A a a cậu đang nói cái gì vậy?! Đó là phòng của ba mẹ, cậu không biết sao?!】
【Tôi biết mà.】
Mary Sue vừa nói với tôi vừa quay sang giải thích với ba mẹ: “Trong nhà chỉ có mấy phòng như vậy, mà chỉ có căn phòng này là có ban công lớn, ánh sáng tốt nhất, nên đương nhiên chỉ có căn này mới xứng với tôi!”
Nói rồi cô ấy quay sang Hựu Ninh: “Em gái à, phòng em thực sự quá sơ sài, chị đành từ chối vậy. Nhưng em cũng đừng buồn, gu thẩm mỹ là thứ có thể rèn luyện được. Chỉ cần em cố gắng, sau này có khi cũng đạt được một nửa đẳng cấp của chị đấy.”
Mặt Hàn Hựu Ninh đỏ đen xen kẽ, không thốt ra nổi một câu hoàn chỉnh.
Biệt thự nhà họ Hàn có ba tầng, chỉ có phòng ngủ chính ở tầng hai là có ban công khá rộng.
Gặp ngày đẹp trời, ba mẹ thường ra ban công thưởng trà, ngắm cảnh, đãi bạn bè trà chiều.
Cô ấy nói đây là phòng tốt nhất, có vẻ… cũng không sai?
Quả nhiên ba tôi tức giận: “Đây chính là đứa con gái ngoan mà tôi khổ công tìm về à? Ngay ngày đầu tiên về nhà đã đòi chiếm luôn phòng của ba mẹ! Con còn biết lễ phép là gì không vậy?!”
Mẹ tôi cũng lộ vẻ khó xử.
“Hựu Tĩnh à, phòng ngủ chính của ba mẹ thực sự không tiện cho con. Hay là thế này đi, ngoài căn đó ra, con còn thích căn nào khác không?”
Mary Sue nhíu đôi mày thanh tú: “Mẹ vừa nói là trừ phòng của em gái ra thì con được chọn tùy ý, kết quả thì cái này không tiện, cái kia không tiện. Vậy chẳng phải là cố tình ép con phải ở phòng giúp việc sao.”
Trên mặt mẹ tôi hiện lên vẻ lúng túng.
Hàn Hựu An như thùng thuốc súng, thấy vậy lập tức nổ tung.
“Phòng giúp việc thì sao? Ngay cả phòng giúp việc mà cô còn không vừa ý thì đi khỏi đây đi! Cô đúng là đồ nhà quê, ở đó còn là ưu ái cho cô đấy!”
Đợi cậu ta xả giận xong, Hàn Hựu Ninh mới ra vẻ ngăn cản tượng trưng.
“Em trai, đừng nói nữa… đều là lỗi của chị…”
“Đủ rồi.” Mary Sue lại phất tay, chặn ngang lời nói tiếp theo của Hựu Ninh.
“Tôi cũng không phải người không hiểu chuyện. Đã không đụng đến phòng của em gái và ba mẹ, vậy thì… cho tôi tầng ba đi.”
Mẹ tôi nghe xong liên tục gật đầu: “Đúng đúng, tầng ba còn nhiều phòng trống mà. Mau gọi quản gia với vài người giúp việc đến dọn dẹp một phòng cho Hựu Tĩnh ở.”
“Khoan đã! Đừng vội!”
Mary Sue ngăn lại cả đám người giúp việc.
“Tôi nói chưa rõ ràng sao?”
“Tôi nói là: cả tầng ba đều là của tôi.”
Cô ấy vừa nói vừa vung tay múa chân minh họa:
“Ba mẹ à, con định phá vách toàn bộ tầng ba, cải tạo thành một căn hộ áp mái siêu rộng! Phá hết mấy bức tường phía nam, thay bằng cửa kính sát đất khổng lồ!”
“Như vậy, cũng coi như miễn cưỡng bù lại việc không có ban công lớn rồi.”