“Cái gì mà lộn xộn thế này, thật không ra làm sao! Về sau để quản gia đưa con đi đổi tên.”
“Phải đấy! Lai… ờ.”
Mẹ cũng gật đầu phụ họa, định gọi tên “tôi”, nhưng ngay sau đó cũng nhíu mày, dường như không biết bắt đầu gọi từ đâu.
“Lai Ân · Vi Lạc Đế Á · Huyễn Nguyệt Tử Thương Thiên Mộng Vũ · Thánh Quang Anh Tuyết Vũ Hàm Linh · Đế.”
Trước sự lúng túng của mẹ, Mary Sue trông chẳng hề bận tâm, còn kiên nhẫn nhắc lại một lần.
“Được rồi, cái người tên… Hàn Linh ấy, nghe theo ba con đi, đổi tên trước đã.”
“Phải, cứ đổi thành Hàn Linh trước đi.” – Cha quyết định dứt khoát, rồi quay sang dặn dò quản gia.
“Vâng, thưa lão gia. Vậy có cần chuyển luôn hộ khẩu về không ạ?”
Hàn Hựu Ninh lập tức trở nên bồn chồn không yên.
“Cũng được.” – Cha trầm ngâm một lát rồi gật đầu. “Đã là người nhà họ Hàn thì hộ khẩu nhất định phải chuyển về, đi làm đi.”
Tâm trạng tôi lúc này rất phức tạp, vừa vui vừa buồn.
Trước đây tôi đã cố gắng biết bao để làm hài lòng ba mẹ, mong có thể nhanh chóng chuyển hộ khẩu về.
Nhưng ba mẹ cứ mãi không đồng ý.
Đến khi tôi chết đi rồi, vẫn chưa từng được ở chung hộ khẩu với người thân ruột thịt của mình.
Vậy mà Mary Sue này, chỉ vừa mới gặp họ một lần, đã làm được chuyện mà tôi ba năm cũng không làm nổi.
“Xin lỗi, tôi không đồng ý!”
03.
Đòn tấn công kép: đổi tên cộng thêm chuyển hộ khẩu.
Mary Sue lập tức phản đối.
Tôi ngây người ra: 【Tại sao lại từ chối?】
Cô ấy không hề để tâm đến sự chất vấn của tôi, ánh mắt châm chọc rơi xuống người em trai và em gái.
“Chị tên là Hàn Hựu Ninh, em trai tên là Hàn Hựu An, sao đến lượt tôi lại thành Hàn Linh chứ?”
“Sợ người khác không nhận ra các người đang phân biệt đối xử với ba đứa con sao?”
“Cái tên đó làm sao oai phong bằng tên thật của tôi được, tôi từ chối đổi tên!”
“Con!”
Tôi thấy trán của ba nổi đầy gân xanh, thở hồng hộc, rõ ràng là đã lâu lắm rồi chưa từng bị ai chống đối như thế.
【Đừng nói nữa! Lỡ ba tức đến ngất thì sao? Ba bị ba cao, không chịu được kích động đâu.】
Tôi sốt ruột đến mức chỉ mong có thể lập tức giành lại quyền kiểm soát cơ thể.
【Cô còn nhớ ba mắc bệnh gì, vậy họ từng quan tâm đến sống chết của cô sao?】
Tôi sững lại.
Tôi chưa từng quên mình đã chết như thế nào.
Đó là một ngày mưa.
Cả nhà đều đến tham dự tiệc đính hôn của Hàn Hựu Ninh và Phó Diễn Tu.
Dù tôi đã nói đi nói lại rằng mình tuyệt đối sẽ không gây chuyện, càng không đến phá đám.
Thế mà họ vẫn thu điện thoại của tôi, nhốt tôi trong phòng.
Trời mưa dông, khiến cơn hen suyễn của tôi tái phát.
Tôi đập cửa điên cuồng, cầu xin đám người giúp việc cứu mạng.
Nhưng không một ai để tâm.
“Cậu chủ đoán quả không sai, đại tiểu thư đúng là giở trò để chúng ta thả cô ấy ra ngoài, may mà được nhắc nhở trước.”
“Có lẽ cô ta vẫn còn không cam lòng đi? Dù gì thiếu gia nhà họ Phó vốn dĩ là vị hôn phu của cô ta, nhưng ông bà chủ đâu phải chưa cho cô ta cơ hội, ai bảo cô ta không biết nắm bắt…”
“Tiểu thư, bọn em chỉ làm theo lệnh, xin đừng làm khó tụi em. Cô là thiên kim của nhà này, có chuyện gì xảy ra cũng chẳng ai trách cô, còn tụi em thì khác…”
Trong tiếng sấm sét đì đùng, cảm giác nghẹt thở càng lúc càng mạnh.
Tôi không nhớ mình ngất đi lúc nào.
Lần nữa tỉnh lại, đã thấy mọi người khóc lóc thảm thiết trước mộ tôi.
Họ trách móc lẫn nhau, bày tỏ sự hối hận.
Ai nấy đều nói rằng lẽ ra không nên bỏ mặc tôi như thế.
Sau khi chết, tôi cuối cùng cũng nhận được tình yêu của gia đình.
Thật là mỉa mai.
Tôi mím môi, không còn bênh vực họ nữa.
Chỉ là trong lòng đầy lo lắng.
Nếu Mary Sue thật sự khiến ba mẹ nổi giận, thì cuộc sống sau này của cô ấy trong căn nhà này sẽ không dễ dàng gì.
Quả nhiên, mẹ tôi vừa vỗ lưng cho ba, vừa lườm tôi đầy trách móc.
Thế nhưng, sau khi ba tôi điều chỉnh lại hơi thở, lại làm ra một sự nhượng bộ bất ngờ:
“Nói cũng có lý, là ba suy nghĩ chưa thấu đáo.”
“Đã là người một nhà, tên gọi cũng nên công bằng như nhau, từ nay về sau con sẽ tên là Hàn Hựu Tĩnh.”
“Tiểu thư danh chính ngôn thuận của nhà họ Hàn.”
“Giờ thì, con đồng ý đổi tên rồi chứ?”
Hàn Hựu Tĩnh.
Sau khi tôi chết, ba mẹ từng nhiều lần dẫn em trai và em gái đến trước mộ tôi khóc lóc.
Trên bia mộ khi ấy, chính là khắc cái tên này.
Vậy mà đời này, tôi lại dễ dàng có được nó như thế sao?
04.
Mary Sue có phần miễn cưỡng chấp nhận đề nghị của ba tôi.
Người đàn ông tung hoành cả đời ấy, thoạt nhìn như thể vừa thở phào nhẹ nhõm.
【Mary Sue giỏi thật đấy…】 – Trong lòng tôi không kìm được mà dâng lên cảm giác thán phục.
【Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không phải Mary Sue! Tôi là: Lai Ân · Vi Lạc Đế Á · Huyễn Nguyệt Tử Thương Thiên Mộng Vũ · Thánh Quang Anh Tuyết Vũ Hàm Linh · Đế!】
【…Được rồi, Mary Sue. Nhưng xem ra cậu không thích cái tên này lắm thì phải?】
【Nói thừa.】
Mary Sue hùng hồn phàn nàn: 【So với tên thật của tôi thì cái tên này dở tệ luôn đấy, biết chưa!】
Tôi: 【…】