Vừa hết Tết, anh họ tôi vì lái xe đâm chết một thai phụ sắp sinh mà bị phán ngồi tù.
Gia đình nạn nhân đòi bồi thường hàng chục triệu tệ, ngoài tôi ra thì không có luật sư nào chịu nhận vụ này.

Tôi vì thu thập chứng cứ mà mấy ngày liền không ngủ, đang chuẩn bị lái xe anh họ tới thẳng tòa thì lại bị bác chặn lại.

“Đúng là đám họ hàng nghèo hèn, tới thì chỉ biết vay tiền hoặc mượn xe.”

“Dựa vào việc con tôi hiền lành dễ tính mà mượn xe cũng chẳng thèm hỏi hả? Đúng là không biết xấu hổ! Chiếc BMW này là hàng nhập khẩu toàn bộ, dù cô trả một ngàn một giờ, một ngày mười vạn, không có tiền thì đừng hòng lái đi.”

Tôi thấy sắp đến giờ xét xử rồi, cầm hồ sơ cố giải thích với bác.

Nhưng bác chỉ khinh thường nhìn tôi:
“Cô là cái loại tốt nghiệp mấy cái đại học hạng ba mà cũng dám nói giúp con tôi kiện à? Vụ án của nó đến lượt cô sao? Hôm qua mấy sếp lớn ở các văn phòng luật hàng đầu còn mời nó ăn cơm đấy!”

“Tôi thấy cô chỉ muốn lái xe con tôi ra ngoài khoe mẽ chứ gì?”

Tôi sốt ruột lắc đầu:
“Bác ơi, không phải đâu, anh họ giờ đang rất nguy cấp…”

Tôi còn chưa nói xong thì đã bị bác tát một cái:

“Đừng có nói linh tinh! Xe cô đã lái ra rồi, hôm nay không trả tiền thì đừng hòng bước ra khỏi đây!”

Nói xong, bác còn giật lấy chứng cứ tôi dùng để cứu anh họ và xé nát nó trước mặt tôi.

Nhìn công sức mấy đêm thức trắng bị phá hủy, mặc cho anh họ gọi điện tới tấp, tôi chỉ cười nhạt:

“Không cần tôi nữa đúng không? Vậy tôi cũng không đi nữa. Để xem con trai bác bao giờ mới được thả về.”

1

“Chi Hạ, anh đâm trúng người rồi, giờ không có luật sư nào trong cả thành phố chịu giúp anh, anh chỉ còn cách cầu cứu em thôi!”

“Người bị nạn còn là một thai phụ, hơn nữa rõ ràng anh không uống rượu mà lại bị kiểm tra ra có cồn trong máu, cầu xin em mau về nước đi, không thì đời anh coi như xong rồi!”

Anh họ gọi cho tôi lúc nửa đêm, tôi lo đến mức lập tức bay về nước trong đêm.

Vừa hết Tết, anh họ lái xe đến công ty để phát lì xì đầu năm cho nhân viên.

Không ngờ còn chưa đến nơi thì đã đâm phải một thai phụ sắp sinh, người đó tử vong ngay tại chỗ, hai mạng một lúc.

Khi cảnh sát đến hiện trường thì kiểm tra ra anh ấy lái xe khi say rượu — tội càng thêm tội.

Nhưng anh họ một mực khẳng định mình không hề uống rượu.

Để thuê được luật sư, anh không tiếc chi ra một nửa lợi nhuận công ty để nhờ vả, tìm quan hệ.

Thế nhưng vẫn không có một luật sư nào dám nhận, ai cũng nghĩ đây là vụ kiện chắc chắn thua.

Cuối cùng, anh mới tìm đến tôi. Sau vài ngày điều tra, tôi đã tìm thấy trong nhà anh một chai nước súc miệng có chứa cồn.

Đây là chứng cứ duy nhất chứng minh anh không say rượu khi lái xe.

Trước tiên phải chứng minh anh không say rượu, sau đó tìm cách bồi thường và xin sự tha thứ từ phía gia đình nạn nhân.

Tôi nhìn đồng hồ — còn một tiếng nữa là đến phiên tòa.

Không kịp về nhà, tôi tiện tay lấy chìa khóa xe của anh họ và chuẩn bị đến tòa.

Nhưng vừa chuẩn bị lái xe ra khỏi cửa, bác đã xuất hiện chặn đầu xe tôi, còn ra hiệu tôi xuống xe.

“Lũ họ hàng nghèo khổ, đến nhà thì chỉ biết vay tiền với mượn xe, mau xuống!”

Tôi hạ cửa kính giải thích:
“bác ơi, giờ con đang có việc gấp, lát nữa sẽ nói rõ với bác sau.”

Không ngờ bác thô lỗ đưa tay vào mở cửa xe, lôi tôi xuống ngay:
“Cô gấp thì liên quan gì đến tôi? Tôi thấy cô nhân lúc con tôi không có nhà, định lái xe nó đi khoe mẽ chứ gì?”

“Cũng tại con tôi hiền quá, mới để cho đám họ hàng nghèo như cô suốt ngày tới quấy rầy. Hôm nay còn chọn đúng chiếc xe đắt nhất của nó? Cô dám à? Chỉ cần trầy xước thôi thì cô làm cả năm cũng không đền nổi!”

Tôi nghĩ chắc bác vẫn chưa biết chuyện của anh họ, bèn cố nhẫn nại giải thích:

“Bác ơi, con không lừa bác đâu, con thật sự đang đi lo việc cho anh họ. Nếu đến muộn là anh ấy gặp rắc rối lớn đấy…”

Tôi còn chưa nói hết câu, bác đã cười ngả nghiêng, như thể vừa nghe được chuyện nực cười nhất trên đời:
“Ý cô là con trai tôi phải nhờ vả cô á? Đúng là biết tự tâng bốc mình quá ha!”

“Cô nghĩ cô là cái thá gì mà xứng để con tôi phải cầu xin? Định qua mặt tôi đúng không? Chiếc xe này không rẻ đâu nhé, BMW nhập khẩu nguyên chiếc đấy. Xét tình họ hàng, tôi lấy giá hữu nghị – một ngàn tệ một giờ. Cô nửa ngày không về thì cứ tính mười vạn đi!”

Bác đứng chắn trước đầu xe, nói dứt khoát:
“Hôm nay khi nào cô trả tiền rõ ràng thì khi đó mới được đi!”