Mảnh Đời Bị Ruồng Bỏ

Mảnh Đời Bị Ruồng Bỏ

Vào ngày em trai tôi chào đời, có một con chim khách bay đến đậu trên cành cây ngoài cửa sổ bệnh viện, bố tôi trúng ngay mười vạn tệ khi mua vé số cào trên đường về.

Từ ngày đó, cả nhà đều xem em tôi là phúc tinh trời ban.

Ngoại trừ tôi.

Lần đầu tiên nhìn thấy em trai, tôi đã mở miệng nói câu đầu tiên sau năm năm sống trên đời.

“Em là oan hồn đến đòi nợ!”

Bà nội mắng tôi xối xả, mẹ tôi tức giận tát tôi một cái ngay tại chỗ, còn bố thì lập tức đưa tôi về quê, bỏ mặc tôi tự sinh tự diệt.

Nhìn chiếc xe của bố dần xa khuất, ông dường như đã quên mất…

Tờ vé số cào ấy…

Rõ ràng là tôi chỉ cho ông mua.

Đăng nhập để theo dõi truyện này

[ultimatemember form_id="3840"]