Anh ta cầm đóa hồng lấy đi ly rượu khỏi tay tôi.

Tôi nhìn bàn tay trống không, ngơ ngác.

“Lương Cẩm Tuế, mày tránh ra chút, chắn đường rồi!”

Ồ, Thẩm Lưu Niên đứng ngay cạnh tôi.

Tôi như sực tỉnh, luống cuống đứng dậy nhường chỗ cho Lục Thời Xuyên.

Một bàn tay lớn đặt xuống vai tôi, khiến tôi chết lặng nhìn Lục Thời Xuyên khom người xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào tôi.

“Lương Cẩm Tuế, làm bạn gái anh, hẹn hò với anh, được không?”

Giọng trầm khàn, cuối câu hơi nâng lên như rượu ngon lan ra khắp người, tôi ngỡ ngàng ngẩng đầu.

Môi anh ta chạm nhẹ lên trán tôi, mát lạnh mà mềm mại.

Trong đầu tôi như pháo hoa nổ tung.

Tiếng chuông điện thoại kéo tôi khỏi mớ hồi ức.

Tài xế xe công nghệ đã chờ sẵn dưới lầu.

Tôi vội vàng tăng tốc dọn hành lý, cẩn thận đặt chụp kính hoa hồng khô vào va li.

Đến sân bay thì đã 9 giờ tối.

Còn một tiếng nữa mới lên máy bay, tôi tìm một tiệm bánh ngọt, gọi một ly sữa nóng.

Cảm giác ấm áp ít nhiều làm bụng dễ chịu hơn.

Ra khỏi tiệm bánh ngọt thì đã gần tới cổng lên máy bay.

Tôi cuống cuồng bước nhanh, bất ngờ đâm sầm vào một người.

Ngẩng lên nhìn, cổ họng tôi khô khốc, câu xin lỗi nghẹn lại.

Chân theo phản xạ lùi về sau mấy bước.

Lục Thời Xuyên mặc áo sơ mi trắng và quần đen, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

Ánh mắt như muốn hỏi tội.

Tôi sững ra nửa nhịp mới kịp nhớ: tôi với anh ta đã ly hôn và tôi cũng đã nghỉ việc.

Tôi ưỡn lưng, hít sâu một hơi:

“Xin lỗi, Lục tổng, tôi phải lên máy bay.”

Nhưng chân tôi vừa bước lệch sang bên đã bị Lục Thời Xuyên chặn lại.

“Đi đâu?”

Anh ta sải vài bước đã ép tôi sát vào tường, bóng lưng cao lớn phủ xuống, mang theo áp lực nghẹt thở.

“Lục Thời Xuyên.” Tôi hít sâu, cố giữ bình tĩnh nhìn anh ta, “Chuyện riêng thì chúng ta đã ly hôn. Về công việc, tôi cũng đã nghỉ rồi. Cho nên tôi đi đâu không cần báo cáo với anh.”

“Ồ?” Anh ta cúi đầu thấp hơn, hơi thở đàn ông nặng mùi hormone bao trùm lấy tôi.

“Cho dù là chồng cũ, cũng có quyền biết lý do vì sao em lần nào cũng vén váy lên rồi bỏ chạy chứ?”

Tôi nghẹn lời.

“Lương Cẩm Tuế,” anh ta cúi đầu, cắn nhẹ vào vành tai tôi, giọng khàn khàn, “bán nhà, nghỉ việc, mua vé máy bay trong đêm, em đang trốn cái gì?”

Tôi như con mèo bị giẫm trúng đuôi, đẩy mạnh anh ta ra:

“Trốn cái gì mà trốn? Tôi tự do, muốn đi thì đi, cần gì phải trốn? Tránh ra, tôi còn phải lên máy bay!”

“Em sợ là đi không nổi.”

Anh ta đứng yên, ánh mắt sâu như vực khóa chặt tôi.

Anh chỉ khẽ ra hiệu, thì từ bên cạnh, Trợ lý Hứa đi tới.

“Phu nhân. Cô còn nợ công ty khoản tiền vi phạm hợp đồng có… chín con số, không thể từ chức.”

Tôi nhìn cái thẻ vàng lấp lánh trong tay anh ta, tức đến muốn bật cười:

“Hứa Nghị, anh đùa tôi à? Tôi là nhân tài công nghệ cao cấp lắm hả mà ký cái hợp đồng kiểu đó? Chín con số? Khoản đó đủ mua đứt công ty rách này rồi!”

“Nếu không thể trả được, phu nhân sẽ không được rời khỏi Đồng Thành.”

“…”

“Đây là hợp đồng, có chữ ký tay của phu nhân.”

“Cái đầu anh có vấn đề hả? Ai lại ký cái khế ước bán thân như vậy?”

Lục Thời Xuyên cầm tờ giấy, ngón tay thon dài lướt qua chữ ký của tôi:

“Lương Cẩm Tuế, sau này ký hợp đồng nhớ mở to mắt ra. Không thì bị bán còn phải vui vẻ đếm tiền hộ người ta.”

“Anh—”

Tôi hít một hơi thật sâu. Hợp đồng gì chứ, Lục Thời Xuyên muốn chơi tôi thì chỉ cần một ngón tay thôi!

“Anh không thích mập mờ.” Ánh mắt anh ta nheo lại, như thể muốn soi mói đến tận cùng:

“Nói cho tôi đáp án. Nếu tôi hài lòng, tôi sẽ xé hợp đồng.”

Đáp án?

Đáp án gì?

Tim tôi nhói lên, đau âm ỉ đến nghẹn thở.

Câu trả lời đó, cả đời này anh ta sẽ không hài lòng được.

“Câm luôn rồi hả?”

Lục Thời Xuyên đưa tay bóp cằm tôi, ánh mắt sắc lạnh như muốn đâm xuyên thấu:

“Tại sao ly hôn? Lý do.”

Tôi mấp máy môi, cổ họng nghẹn cứng.

“Lương Cẩm Tuế, nghĩ kỹ mà nói. Không phải lần nào cũng có cơ hội đâu.”

“Tôi đã nói rõ rồi mà. Cuộc sống nhà giàu chán chết đi được, áp lực thì lớn. Tôi cũng chẳng còn thích anh như trước nữa nên không muốn tiếp tục. Tôi nghĩ kỹ lắm rồi!”

Giọng tôi vang lên như thể linh hồn bị kéo ra khỏi thân thể, phải nói thật nhanh, chậm một giây thôi là sợ sẽ bật khóc.

“Lục Thời Xuyên, tôi không yêu anh nữa. Anh không đến mức buông không nổi mà còn phải bám theo tôi đấy chứ?”

Lục Thời Xuyên không phải kiểu người không buông được.

Anh ta nhìn tôi chằm chằm gần nửa phút, mặt đanh lại rồi xoay người bỏ đi.