Chương 6

Mẹ tôi lao thẳng vào, nhìn thấy bộ dạng thảm hại của tôi thì toàn thân run rẩy.

Bà không dám tin, ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ mặt tôi, giọng nghẹn ngào trong nước mắt:

“Hạ Hạ, Hạ Hạ, tỉnh lại đi. Đừng sợ, mẹ đến rồi.”

Sau đó, bà quay đầu hét toáng lên với thư ký:

“Còn đứng đó làm gì? Gọi cấp cứu mau lên!”

Rồi bà quay sang nhìn Tô Tiểu Lam cùng đám người kia, ánh mắt như băng tuyết:

“Trói hết bọn chúng lại cho tôi! Một đứa cũng đừng hòng chạy thoát!”

“Nếu con gái tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ khiến các người sống không bằng chết!”

Cuối cùng tôi cũng đợi được người đến cứu.

Không cần phải cố gắng chống đỡ nữa.

Tôi gắng hết sức nở một nụ cười yếu ớt với mẹ mình, rồi rơi vào bóng tối vô tận.

“Hạ Hạ!!”

Người mẹ trung niên đang ôm lấy con gái đầy đau đớn kia, là nữ doanh nhân tài giỏi lẫy lừng trong giới thương trường, vậy mà giờ phút này lại bộc lộ dáng vẻ yếu đuối nhất trước mặt con.

Từ nhỏ, mẹ luôn yêu thương tôi hết mực.

Khi tôi mới chập chững biết đi, bà đã bọc mọi góc nhọn trong biệt thự bằng mút xốp, sợ tôi bị trầy xước.

Sau khi cha mất, để bảo vệ danh phận người thừa kế của tôi, bà chưa từng tái giá.

Thậm chí bà còn sớm lập di chúc, phòng khi xảy ra bất trắc, tôi có thể tiếp quản công ty ngay lập tức.

Có thể nói, bà đã dốc toàn lực vì tôi.

Vừa rồi tôi dám chắc sẽ được cứu, cũng vì nhớ mẹ để quên điện thoại trong phòng họp.

Tôi đã hứa sẽ đem tới cho bà, mà đến giờ vẫn chưa thấy, bà nhất định nghi ngờ, chỉ cần tôi cầm cự đủ lâu, bà nhất định sẽ tìm tới.

Tô Tiểu Lam cùng đám người kia bị bảo vệ đè xuống đất, khóa chặt tay, chỉ còn biết không ngừng cầu xin tha mạng.

Mẹ tôi lạnh lùng nhìn bọn họ, ánh mắt băng giá đến cực điểm:

“Trói hết lại, lôi xuống hầm ngầm cho tôi.”

“Chuyện này, tôi sẽ đích thân ra tay.”

Mấy tên du côn sợ đến tái mặt, vội vàng quỳ rạp xuống đất van xin:

“Không liên quan đến tôi đâu, bà chủ Diệp! Tôi chỉ làm theo lệnh thôi, chưa kịp làm gì hết mà, chỉ lỡ giẫm hỏng một cái điện thoại thôi! Tôi đền, tôi đền được mà! Xin bà tha cho tôi, tôi thật sự vô tội!”

Nhưng mẹ tôi hoàn toàn không để tâm, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn chúng một cái.

Thư ký phía sau lập tức gật đầu xác nhận, ra hiệu cho vệ sĩ hành động.

Lúc này, Tô Tiểu Lam cố gắng vùng ra khỏi sự khống chế, chộp lấy bản giám định huyết thống dưới đất, hoảng loạn hét lên:

“Mẹ! Con mới là con gái ruột của mẹ mà! Diệp Tri Hạ mới là giả! Mẹ xem cái này đi, đây là bằng chứng quan hệ huyết thống của chúng ta!”

Tô Tiểu Lam giơ cao tờ giấy giám định, tay run run.

Nhưng mẹ tôi thậm chí không thèm liếc qua, chỉ lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt cô ta:

“Cô là Tô Tiểu Lam đúng không?”

Tô Tiểu Lam thấy mẹ tôi vẫn còn nhớ mình thì mừng rỡ gật đầu lia lịa.

“Mẹ tôi—con gái tôi—đã từng nhờ tôi chăm sóc cô, cho cô đi học, còn sắp xếp cho cô vào làm trong công ty.

Kết quả là đây, cô báo đáp nó như vậy sao?”

Dưới áp lực của mẹ tôi, sắc mặt Tô Tiểu Lam trắng bệch, liên tục lắc đầu phủ nhận:

“Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi! Con mới là con gái ruột của mẹ bị thất lạc bao năm! Diệp Tri Hạ là thiên kim giả muốn chiếm đoạt tài sản nhà mình! Con mới là thiên kim thật của nhà họ Diệp!”

“Những gì Diệp Tri Hạ cho con chỉ là mấy cái ơn nghĩa vụn vặt.

Càng không nói đến chuyện mọi thứ cô ta đang hưởng đáng lẽ phải là của con!”

“Cô ta sống sung sướng, ăn ngon mặc đẹp, còn con thì lưu lạc bên ngoài.

Con không cam lòng nhìn cô ta hưởng phúc thay mình, nên chỉ muốn dạy dỗ cô ta một trận.

Con làm vậy thì có gì sai?”

“Mẹ ơi!”

Cô ta quỳ xuống trước mặt mẹ tôi, ôm lấy chân bà, vừa khóc vừa nhận thân:

“Mẹ, mẹ biết không, khi con biết con chính là con gái của mẹ, con đã xúc động đến mức không ngủ được!

Không trách sao lần đầu gặp mẹ, con đã có cảm giác thân thiết đến kỳ lạ!”

“Mẹ, con xin mẹ, hãy thừa nhận thân phận của con đi, cho con được nhận tổ quy tông, để con được chăm sóc mẹ suốt đời.”

Chương 7

Mẹ tôi cảm thấy hết sức vô lý, lập tức hất tay cô ta ra rồi lùi lại vài bước.

Bà nhíu mày, giận dữ quát:

“Nói bậy nói bạ gì thế! Tôi chỉ có một đứa con gái là Hạ Hạ, làm gì ra cái trò thiên kim thật với thiên kim giả?”

Tô Đại Cường nghe vậy thì chạy tới, liên tục gật đầu phụ họa:

“Đây là thật đấy, bà chủ Diệp! Tiểu Lam mới đúng là con gái của bà.

Bà nhìn xem, nụ cười hai người giống nhau như đúc! Bà còn từng nói là nụ cười Tiểu Lam rất giống bà nữa mà! Đó là sự gắn kết huyết thống đấy!”

Mẹ tôi hừ lạnh:

“Trên đời này người có nụ cười giống nhau không thiếu, lẽ nào ai cũng là con gái tôi?”

Tô Đại Cường bị chặn họng, á khẩu, vội vàng đẩy Vương Mỹ Quyên ra phía trước:

“Ờ… nói vậy cũng đúng… Nhưng vợ tôi đã đích thân thừa nhận rằng bà ấy năm xưa đã tráo hai đứa bé.

Chương 6 ở đây nha: https://vivutruyen.net/man-kich-thien-kim-gia/