Nhưng anh ta không có phản ứng gì, chỉ nhíu mày hỏi:

“Chứng cứ đâu? Cô đưa ra xem thử đi.”

Tô Tiểu Lam rút ra từ túi áo một tờ giấy ố vàng, đập thẳng vào mặt tôi:

“Mở to mắt ra mà nhìn cho rõ, xem ai mới là thiên kim thật của nhà họ Diệp!”

Tôi gắng gượng đứng lên, nhìn rõ đó là một bản giám định huyết thống.

Người được giám định là Tô Tiểu Lam và mẹ tôi — Diệp Huệ Lan.

Quan hệ huyết thống lên tới 99,9%, kết luận là mẹ con ruột.

Chương 3

Tôi trừng lớn mắt, chết lặng tại chỗ.

Tô Tiểu Lam đầy vẻ đắc ý, ngồi xổm xuống trước mặt tôi:

“Nhìn rõ chưa? 99,9% quan hệ huyết thống, cô còn gì để nói?”

Sau đó cô ta thở dài, ra vẻ tiếc nuối:

“Thật ra tôi sớm nên nhận ra rồi.

Tại sao biết bao nhiêu đứa trẻ nghèo, tập đoàn lại chỉ chọn tôi để tài trợ?

Tại sao phu nhân nhà họ Diệp lại tốt bụng giới thiệu việc làm cho Tô Đại Cường?

Tại sao mỗi lần bà ấy gặp tôi đều cười mỉm, gật đầu thân thiết?

Tất cả đều là sự sắp đặt của ông trời!”

“Phải đấy.” — Tô Đại Cường chen vào — “Tôi cũng thấy lạ lắm, hóa ra là duyên phận máu mủ định sẵn rồi.”

“Còn cô…”

Ngay sau đó, Tô Tiểu Lam nhìn tôi, ánh mắt trở nên hung ác đáng sợ.

“Đồ giả mạo, cô chiếm lấy thân phận thiên kim của tôi suốt bao nhiêu năm, hại tôi phải sống lang bạt, chịu bao nhiêu khổ sở.

Cô tưởng tôi sẽ dễ dàng bỏ qua chuyện này sao?”

Dứt lời, cô ta ra hiệu bằng ánh mắt với mấy tên côn đồ. Hai tên lập tức tiến lại gần tôi.

Đúng lúc này, Vương Mỹ Quyên bất ngờ lao lên, khóc lóc van xin:

“Chờ đã! Ông à, con bé này là con gái ruột của chúng ta đấy, ông thật sự nhẫn tâm để nó bị hành hạ sao?”

Không ngờ, Tô Đại Cường nghe xong thì gạt phát một cái tát lên mặt bà ta:

“Biến! Đàn bà lắm chuyện! Con gái ruột thì sao? Giờ điều quan trọng là lấy lòng thiên kim thật của nhà họ Diệp!”

“Dù gì Tiểu Lam cũng lớn lên bên chúng ta, sau này khi nó thừa kế tài sản, nhớ đến công lao nuôi dưỡng, chắc chắn sẽ không bạc đãi chúng ta! Đến lúc đó, chúng ta sẽ sống sung sướng, tiền tiêu không hết!”

“Còn con gái ruột này á? Có hay không cũng chẳng quan trọng. Nó chỉ khiến Tiểu Lam khó chịu thêm, cứ để Tiểu Lam xử lý nó thế nào cũng được.”

Tôi hoảng hốt vô cùng, trong đầu chỉ nghĩ đến điện thoại của Chu Tử Huyên vẫn còn trong túi.

Tôi lập tức kéo tay áo anh ta, ánh mắt cầu cứu.

Ban nãy anh ấy không phản ứng chắc là do bị dọa choáng váng, chỉ cần gọi điện cho mẹ tôi, mọi chuyện vẫn còn có thể cứu vãn.

Nhưng Chu Tử Huyên vẫn không hề nhúc nhích.

Tôi cuống quá, bật thốt lên:

“Anh Tử Huyên, anh vẫn còn điện thoại đúng không? Mau gọi mẹ em đến đây đi, bảo bà lập tức tới…”

Chưa nói xong, Chu Tử Huyên đã hất tay tôi ra, sải bước đi về phía Tô Tiểu Lam.

“Tiểu Lam, anh biết ngay mà, em không thể là người tầm thường.”

Tôi sững sờ tại chỗ, không thể tin nổi nhìn anh ta:

“Chu Tử Huyên… anh…”

Tô Tiểu Lam vui mừng khôn xiết, nhào vào lòng Chu Tử Huyên.

Tôi nhìn anh ta, khàn giọng hỏi:

“Anh cũng tin lời cô ta? Bao nhiêu năm tình cảm, trong lòng anh chẳng đáng một xu sao?”

Chu Tử Huyên nhìn tôi, bật cười lạnh lùng:

“Sao thế? Cô là một con thiên kim giả mạo mà còn mơ tưởng tôi sẽ cưới cô sao?

Nếu không phải vì thân phận con gái nhà họ Diệp, cô nghĩ tôi thèm nhìn cô à?”

Nói rồi, anh ta quay sang Tô Tiểu Lam, lấy lòng:

“Tiểu Lam, những năm qua em đã chịu nhiều khổ cực, phải sống lang bạt bên ngoài, không được trở về nhà thật sự của mình, chắc chắn rất vất vả.

Không sao đâu, từ giờ trở đi, có anh ở đây yêu thương em…”

Tôi đờ đẫn nhìn hai người bọn họ, đau đến không thở nổi.

Tô Tiểu Lam thấy bộ dạng của tôi như vậy thì càng đắc ý, ngạo mạn hơn.

“Sao thế, Diệp Tri Hạ, biết sự thật rồi chứ? Chu Tử Huyên chỉ yêu thích thân phận của cô mà thôi.

Tiếc là thân phận ấy… cũng là giả.”

“Bây giờ người anh ấy yêu là tôi, cô chết tâm đi!”

Nghe vậy, tôi nghiến chặt môi, mắt đỏ hoe vì tức giận.

Tô Tiểu Lam và Chu Tử Huyên nhìn nhau đầy tình cảm, cô ta cười khúc khích:

“Nói cho cùng, cũng phải cảm ơn Tử Huyên đã nhắc nhở, tôi mới nhanh chóng phát hiện ra thân thế của mình như vậy.”

Tôi quay đầu lại nhìn Chu Tử Huyên, không thể tin nổi.

Chương 4

Chu Tử Huyên xuất thân nghèo khó, là một thanh niên từ vùng nông thôn lên thành phố lập nghiệp.

Tôi để mắt đến anh ta vì thấy anh có chí tiến thủ, dám nghĩ dám làm, nên mới đặc biệt ưu ái.

Có lần đi xã giao về, xe tôi bị hỏng phanh, chính anh ta đã liều mình lao ra chặn xe lại, cứu mạng tôi.

Chúng tôi vốn dự định tổ chức đám cưới vào tuần tới. Nhưng bây giờ…

Tôi nhìn hai người trước mặt, nước mắt rơi lã chã.

Chu Tử Huyên chẳng màng gì đến tôi, cứ ôm chặt lấy Tô Tiểu Lam, giọng nói đầy chiều chuộng:

“Anh chỉ là nghe nói mẹ em từng làm giúp việc cho nhà họ Diệp, rồi phát hiện em và Diệp Tri Hạ sinh cùng ngày, nên mới đoán thử một chút.”

“Dù sao cũng không hẳn là công lao của anh, chủ yếu là em gặp may thôi.”

Nhìn hai người họ tình chàng ý thiếp, tôi tức đến mức muốn nôn ra máu.