Cô ta là học sinh nghèo được tài trợ trong chương trình, thấy cô ta chăm chỉ cầu tiến, tôi đã tạo điều kiện cho vào công ty thực tập, còn nhiều lần giúp đỡ trong công việc.
Mẹ tôi vì nể mặt tôi, còn sắp xếp cho cha cô ta – Tô Đại Cường, người từng gãy chân và thất nghiệp – một công việc làm lao công trong công ty.
Hiện tại, cuộc sống của cả nhà họ cũng đã ổn định hơn.
Không ngờ, cô ta lại lấy oán báo ân.
Mẹ tôi từng khuyên tôi đừng quá tốt với họ, kẻo lại giống câu chuyện “Đông Quách tiên sinh và con sói” tái diễn.
Khi đó tôi không để tâm, còn vỗ ngực cam đoan rằng họ không phải loại người như vậy.
Bây giờ nghĩ lại…
Tôi chỉ biết thở dài trong lòng.
Quả nhiên là mình đã quá tốt với họ, mới khiến họ được nước lấn tới như thế này.
Chỉ vì đọc mấy truyện ngôn tình nhảm nhí mà dám tưởng tượng mình là “thiên kim thật”, rồi làm ra mấy chuyện ngu xuẩn đến mức này.
Chương 2
Tôi hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Tô Tiểu Lam, tôi không biết tại sao cô lại nghĩ như vậy, nhưng nếu bây giờ cô rời khỏi đây, tôi có thể xem như cô chỉ đang nói nhảm.
Còn nếu không… tôi sẽ không khách sáo nữa đâu.”
Thấy tôi vẫn không tin, Tô Tiểu Lam bất ngờ chộp lấy tách trà trên bàn ném về phía tôi.
Tôi nghiêng đầu né tránh, mảnh sứ vỡ bắn tung lên bức tường phía sau.
“Được, cô vẫn không tin đúng không? Để bà ta nói!”
Vương Mỹ Quyên bị chỉ mặt thì giật bắn người, nhưng vẫn run rẩy lên tiếng.
Thì ra bà ta từng là y tá chăm sóc mẹ tôi.
Ngày mẹ sinh tôi, bà ta giả vờ cũng đau bụng đẻ, nhân lúc sản khoa hỗn loạn đã cố ý tráo đổi hai đứa trẻ.
Bà ta nói vốn định đợi đến khi tôi tiếp quản tập đoàn xong mới nhận lại, nào ngờ lại bị Tô Tiểu Lam phát hiện, đành phải sớm vạch trần bí mật này.
Tôi nhíu mày, lập tức cắt ngang lời bà ta:
“Không thể nào. Từ nhỏ đến lớn tôi được bồi dưỡng để kế thừa tập đoàn, thân phận chắc chắn không có vấn đề gì.”
“Hơn nữa hôm mẹ tôi sinh, bố tôi đã bao trọn tầng VIP của bệnh viện. Có cả đống camera, bà không thể nào dễ dàng làm chuyện đó được.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Tô Tiểu Lam lập tức tái xanh, lao thẳng về phía tôi.
Bên má trái tôi lập tức sưng đỏ, đứng còn không vững.
Cô ta chỉ tay vào tôi, gào lên đầy phẫn nộ, vẻ mặt méo mó:
“Người thật đứng đây rồi mà cô còn dám cãi!”
Chu Tử Huyên vội vã chạy tới đỡ lấy tôi, tức giận quát lớn:
“Tô Tiểu Lam, cô điên rồi à? Tại sao lại đánh người!”
Tôi ôm mặt, cảm thấy mũi ngứa ran, cúi đầu nhìn — máu mũi đang chảy ra.
Khoảnh khắc đó, tôi không nhịn nổi nữa.
Bất kể cô ta thật điên hay giả điên, tôi cũng phải bắt cô ta lại trước đã.
Tôi hét lớn gọi bảo vệ ngoài cửa.
Nhưng hét mãi chẳng thấy ai tới, chỉ thấy Tô Đại Cường bước vào.
Thấy tôi sững sờ, ông ta còn cười hì hì:
“Đừng gọi nữa, bảo vệ tôi sai đi chỗ khác hết rồi.”
Tôi lập tức bừng tỉnh, hiểu ra tại sao lúc nãy ồn ào như vậy mà chẳng ai đến.
Nói xong, ông ta liếc nhìn túi áo tôi, cau mày, rồi quay lại quát lớn:
“Các người làm ăn kiểu gì đấy hả? Không cẩn thận chút nào!
Không mau lấy điện thoại trong túi cô ta, định để cô ta gọi cảnh sát à? Mau lên!”
Đám du côn vội vàng xông đến, mặc kệ tôi giãy giụa chống cự, giật lấy điện thoại rồi ném thẳng xuống đất.
Chu Tử Huyên chắn trước mặt tôi, ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ:
“Tôi cảnh cáo các người, không có chứng cứ rõ ràng mà dám làm loạn thế này?
Nếu Diệp Tri Hạ thật sự muốn lật mặt, tôi e rằng tôi cũng không giúp gì được đâu.”
Tôi hơi cau mày, cảm thấy câu nói đó có chút là lạ, nhưng chưa kịp nghĩ sâu.
Tôi bịt mũi ngăn máu chảy, tức đến mức run người, giơ tay chỉ từng người trong bọn họ:
“Tô Đại Cường, cả nhà ông đều điên hết rồi!
Tôi đối xử với các người tốt như vậy, giúp tìm việc, tài trợ học phí, vậy mà các người dám lấy oán báo ân!”
“Tôi nhất định sẽ kiện các người ra pháp luật…”
Chưa kịp nói hết câu, Tô Đại Cường đã đá mạnh một cú vào bụng tôi.
Tôi thậm chí còn chưa kịp phản ứng, cả người gần như bị đá bay ra sau.
Tôi ho dữ dội, bất ngờ bị túm tóc lôi thẳng sang phòng bên cạnh.
Chu Tử Huyên hét lớn một tiếng, vội vàng đuổi theo:
“Các người điên rồi sao? Mau dừng tay lại!”
Anh ta dang tay chắn trước mặt tôi:
“Các người coi trời bằng vung! Không có chứng cứ xác thực mà dám ăn nói bừa bãi, đây rõ ràng là cố ý gây thương tích. Tôi cảnh cáo lần cuối, nếu đắc tội với Tập đoàn Diệp thị, cẩn thận sau này không có chỗ đứng đâu!”
Tô Tiểu Lam nhìn bộ dạng thảm hại của tôi, khẽ hừ lạnh:
“Nếu không có bằng chứng, cô nghĩ bọn tôi dám xông vào gây chuyện thế này sao?”
Tôi không thể nói gì, yếu ớt kéo tay áo Chu Tử Huyên.