Nhưng chỉ cần tôi mở miệng, sự ghét bỏ trong mắt đám đông lại càng sâu sắc hơn.
“Cha mẹ, em trai đều chết cả, vậy mà nó chẳng buồn chẳng khóc, mở miệng ra là lo đẩy hết nghi ngờ khỏi mình, không phải vong ân phụ nghĩa thì là gì?”
“Đúng rồi! Nhìn đi, cảnh sát tới bắt mà nó không hề ngạc nhiên hay hoảng loạn, đến khi nghe tin người thân chết cũng chẳng biến sắc, nếu không phải nó giết thì làm sao bình tĩnh như vậy được?!”
“Đồ vong ân bội nghĩa, cút khỏi thôn chúng tôi đi!”
“Đồ súc sinh!”
Tiếng mắng chửi dồn dập vang lên, một bà cô không nhịn được ném bó rau trong tay về phía tôi.
Rồi ngày càng nhiều người cũng bắt đầu ném rau về phía bóng lưng tôi.
Cảnh sát đành phải nhanh chóng dẫn tôi rời khỏi hiện trường.
2
Trong phòng thẩm vấn, một cảnh sát lớn tuổi đang nhíu mày nhìn vào hồ sơ của tôi.
“Tạ Chiêu Đệ, 18 tuổi, sau kỳ thi đại học làm thời vụ tại một quán ăn nhỏ trong trấn, ba ngày trước vừa nhận được giấy báo trúng tuyển của một trường đại học trọng điểm.”
“Qua điều tra của chúng tôi, suốt một tuần trước khi vụ án xảy ra, em không ở nhà. Đêm qua em mới quay về, và thời điểm cha mẹ cùng em trai em tử vong chính là đêm đó. Em có thể giải thích chuyện gì đã xảy ra không?”
Tôi đối diện với ánh mắt sắc bén của điều tra viên, ánh mắt ông ta như muốn xuyên thấu hết thảy tâm tư trong tôi.
“Cảnh sát, anh cũng cho rằng tôi đã giết họ sao?”
Tôi không trả lời câu hỏi, mà ngược lại, ném thẳng ra nghi vấn then chốt nhất.
Người thẩm vấn không nói gì, ông ta đứng dậy, sau đó đặt một túi hồ sơ lên bàn.
Đó là thông tin về thời gian và nguyên nhân tử vong của cha mẹ và em trai tôi.
“Tạ Chiêu Đệ, theo giám định tử thi, em là nghi phạm duy nhất có mặt tại hiện trường trong khung giờ xảy ra án mạng. Nếu muốn rửa sạch nghi ngờ, hãy thành thật khai báo tất cả những gì đã diễn ra.”
Tôi cầm xấp tài liệu trong túi hồ sơ, bên trên ghi rất rõ: cha mẹ và em trai tôi tử vong lúc 23 giờ tối hôm qua, nguyên nhân do trúng độc thuốc trừ sâu.
Tôi đẩy hồ sơ trở lại về phía ông ta, bình tĩnh lên tiếng:
“Không phải tôi giết họ! Tôi đúng là đã ăn cơm cùng họ tối qua, nhưng đến thời điểm đó, tôi đã rời khỏi nhà rồi.”
Người thẩm vấn dường như đã đoán trước câu trả lời ấy, ông ta bước lại gần tôi, lạnh lùng nói:
“Cha mẹ và em trai em chết do bị đầu độc. Chúng tôi phát hiện ra thuốc trừ sâu trong sữa trên bàn ăn. Người có thể khiến họ uống thứ đó không nghi ngờ gì phải là người rất thân cận.”
Tôi thầm thở phào trong lòng, đội điều tra quả nhiên rất chuyên nghiệp.
Ông ta nói đúng, chỉ người thân cận mới có thể khiến họ cam tâm uống thuốc độc.
Nhưng… tôi còn được xem là người thân cận của họ sao?
Tôi thầm tự hỏi trong lòng, có lẽ… từng có một thời là vậy.
Thấy tôi thất thần, ông ta nhắc nhở:
“Em vẫn không muốn nói rõ chuyện gì đã xảy ra tối hôm qua sao?”
Tôi ngẩng đầu, đối diện ánh mắt ông ta mà chẳng chút lo lắng:
“Nếu các anh đã phát hiện ra ba người họ chết vì uống sữa có độc, hẳn cũng thấy tôi tối đó cũng uống ly sữa ấy.”
Người thẩm vấn nghe vậy càng thêm khó hiểu, giọng rõ ràng có phần mất kiên nhẫn:
“Tạ Chiêu Đệ, em đang cố tình cản trở tiến trình điều tra à? Em rốt cuộc đang che giấu điều gì?”
Tôi ngả người ra sau, dựa hẳn vào ghế như thể chẳng nghe thấy gì.
“Các anh là cảnh sát, muốn biết sự thật thì đi điều tra đi. Hỏi tôi có ích gì? Nếu lời tôi thật sự quan trọng như vậy, thì giờ tôi nói tôi không giết người, các anh có thả tôi ra không?”
Người thẩm vấn thấy tôi không chịu phối hợp, đành rời khỏi phòng.
Phòng thẩm vấn lập tức trở nên trống trải, tôi nhìn những bức tường kín không khe hở, bật cười khổ. Cảnh tượng này… sao lại có cảm giác quen thuộc đến thế.
Không biết từ lúc nào, tôi đã ngủ quên trong hoàn cảnh ấy.
Chẳng rõ qua bao lâu, một nữ cảnh sát mang cơm đến đánh thức tôi.
Tôi nhận lấy hộp cơm, không chút do dự bắt đầu ăn.