2
Nhờ chú Dương gửi tài liệu bàn giao cho con nhé.”
“Con… trở về rồi.”
Ba tiếng sau, tôi cầm điện thoại của Cố Tranh Ngôn đứng trước cửa khách sạn.
Đi cùng, còn có một bản thỏa thuận ly hôn.
Bảo vệ chặn tôi lại.
“Cô Ôn phải không? Cố tiên sinh đặc biệt dặn, cô để điện thoại ở đây, chúng tôi sẽ mang lên giúp.”
Tôi nhàn nhạt liếc anh ta một cái.
“Anh ấy ở phòng nào, tôi tự mang lên.”
Người kia lộ vẻ khó xử:
“Chuyện này… thông tin phòng của khách VIP bên tôi là bí mật, hơn nữa ý của Cố tiên sinh là, cô đừng…”
Đột nhiên, giọng anh ta nghẹn lại, tròn xoe mắt nhìn chằm chằm vào chiếc thẻ đen trong tay tôi.
Chỉ một giây sau, thái độ của bảo vệ thay đổi một trăm tám mươi độ, cung kính viết cho tôi số phòng của Cố Tranh Ngôn.
Tôi thu thẻ, bước thẳng lên lầu.
Không ngờ vừa đến cửa phòng, tôi đã nghe thấy bên trong vang lên tiếng cười đùa chói tai.
“Cố tổng đúng là cưng chiều chị Lâm Uyển quá rồi, tối nay gặp chính là Chủ tịch tập đoàn Thịnh Thế – người xưa nay chưa từng lộ mặt đấy!”
“Đúng thế! Cơ hội ăn bữa này tốn hẳn hai trăm triệu, nghe nói ngay cả vợ của Cố tổng ở nhà cũng chưa từng được gặp những dịp hai trăm triệu thế này đâu, trước kia còn nghe bảo cô ấy là tiểu thư nhà giàu nữa cơ.”
Động tác đẩy cửa của tôi chững lại, tay cầm bản thỏa thuận ly hôn vô thức siết chặt.
Giọng điệu nhàn nhạt của Cố Tranh Ngôn vang lên, trong tiếng nói còn xen lẫn sự đắc ý:
“Tiểu thư gì chứ, chẳng qua cũng chỉ là một con búp bê xinh đẹp nhưng não rỗng, nói vài câu ngon ngọt là có thể lừa cởi đồ thôi.”
“Ngày nào cũng chỉ biết loay hoay với mấy chậu hoa cỏ tầm thường, chuyện lặt vặt chút xíu cũng làm mình làm mẩy, sao so được với Uyển Uyển dịu dàng, tinh tế.”
“Nếu không phải vì cô ta trẻ trung tươi mới, lên giường lại chịu buông thả, để mặc người khác muốn chơi thế nào thì chơi, thì tôi đã đổi người mới từ lâu rồi.”
Tiếng cười tục tĩu xuyên qua cánh cửa phòng bao, rót thẳng vào tai tôi, khiến cả người tôi cứng đờ tại chỗ.
Kết hôn bao nhiêu năm, Cố Tranh Ngôn bề ngoài lịch thiệp phong độ, nhưng sau lưng, trong chuyện vợ chồng, anh ta lại đặc biệt yêu thích những trò chơi cực kỳ nhục nhã.
Tôi tính cách bảo thủ, lần nào cũng cảm thấy phản cảm và khó chịu, nhiều lần muốn từ chối.
Anh ta lại dụ dỗ tôi: “Noãn Noãn, anh đối xử với em thế này là vì anh yêu em, đổi thành người khác anh chẳng hứng thú đâu.”
Tôi chỉ có thể cố nhẫn nhịn ấm ức, cắn răng chịu đựng những đau đớn dày vò khắp người.
Thậm chí tôi còn tự an ủi mình, ép bản thân tin rằng đó là “tình yêu đặc biệt” của Cố Tranh Ngôn.
Nhưng hóa ra… chẳng qua chỉ là một trò cười cho thiên hạ.
Khoảnh khắc bừng tỉnh, trái tim tôi đau đến nghẹt thở.
Ngay sau đó, giọng nữ quen thuộc trong phòng bao giả vờ làm nũng:
“Trẻ trung, trẻ trung… Cố tổng, có phải anh chê em già rồi không! Em bận công việc, đâu rảnh rỗi như vợ anh ở nhà chăm dưỡng, nhưng ít ra em cũng nhỏ hơn cô ấy hai tuổi mà!”
Một tràng cười ồn ào lập tức vang lên.
“Ồ, nói thế thì tối nay chẳng phải nên để Cố tổng thử xem, ‘tươi mới’ đến mức nào sao!”
Cố Tranh Ngôn cũng bật cười theo:
“Không thể so thế được, Uyển Uyển của chúng ta vừa chăm chỉ, vừa cầu tiến, y như nữ chính truyền cảm hứng, làm sao một bà nội trợ có thể sánh bằng…”
Từng câu, từng chữ, khiến tôi ghê tởm đến nỗi hai tay run rẩy.
Nhẫn nhịn không nổi nữa, tôi dứt khoát tung một cú đá, đạp tung cánh cửa phòng bao!
Trong ánh mắt kinh hoảng của tất cả mọi người, tôi sải bước đi tới bàn, ném mạnh bản thỏa thuận ly hôn vào mặt Cố Tranh Ngôn!
“Tôi đúng là không thể so nổi với loại đàn bà rẻ tiền chuyên mở khóa quần như các người.”
Tôi siết chặt nắm tay, gắt gao nhìn khuôn mặt ngỡ ngàng của Cố Tranh Ngôn, khi anh ta hoàn toàn không kịp phản ứng.
Hít sâu một hơi, tôi nói rõ từng chữ:
“Cố Tranh Ngôn, ký vào thỏa thuận này đi.
Từ hôm nay trở đi, anh thích chơi với ai thì cứ việc.”
“Những chuyện trước đây, coi như tôi mù mắt.”
Phòng bao sang trọng, im phăng phắc.
Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn tôi.