“Đưa cho tôi chìa khóa ngăn kéo khóa trong thư phòng của anh.”
Lời vừa dứt, sắc mặt Thẩm Chu lập tức cứng lại, máu rút sạch khỏi mặt.
Ánh mắt anh ta né tránh, giọng lạc đi:
“Ngăn đó… em cần làm gì? Trong đó chỉ là vài thứ cũ không quan trọng thôi.”
Chính phản ứng ấy lại càng chứng thực phán đoán của tôi.
Tôi khoanh tay, tựa vào khung cửa, ánh mắt lạnh như dao:
“Không quan trọng mà anh sợ tôi xem?”
“Thẩm Chu, kiên nhẫn của tôi có hạn.”
“Không đưa cũng được. Vậy gặp nhau ở tòa. Tôi không chỉ kiện ly hôn, còn kiện anh tội bạo hành, kiện Thẩm Nguyệt cố ý phá hoại tài sản. Tôi tin truyền thông sẽ rất hứng thú với đời tư của người thừa kế tập đoàn ẩm thực tiếng tăm đấy.”
Mỗi câu của tôi đều như chiếc búa nện mạnh vào tim anh ta.
Anh ta đứng chết lặng, sắc mặt liên tục thay đổi, mồ hôi rịn đầy trán.
Sau một hồi giằng co dài đằng đẵng, cuối cùng anh ta cúi đầu chịu thua.
Anh ta rút trong túi ra chùm chìa khóa quen thuộc, ngón tay run run vuốt ve thật lâu, rồi từ từ tháo ra một chiếc chìa nhỏ bằng đồng, cũ kỹ, ánh lên sắc vàng mờ đục.
Qua lỗ nhòm cửa, anh ta đưa nó cho tôi.
Tôi cảm nhận rõ ràng bàn tay anh đang run bần bật.
Tôi đón lấy, đầu ngón tay chạm vào lớp kim loại lạnh lẽo ấy — như chạm vào một quá khứ nặng nề, tăm tối.
“Thẩm Chu,” tôi nói chậm rãi, từng chữ một vang qua lớp cửa, “đây là cơ hội cuối cùng của anh.”
Nói xong, tôi khép tấm che mắt mèo lại.
Và cùng lúc đó, ánh sáng cuối cùng trên gương mặt anh ta cũng tắt ngấm.
04
Tôi đóng cửa lại, lưng tựa vào cánh cửa, tim đập loạn nhịp trong lồng ngực.
Chiếc chìa khóa đồng nhỏ bé trong lòng bàn tay, lúc này lại nặng như ngàn cân.
Tôi không lập tức quay về nhà họ Thẩm.
Tôi biết, bây giờ mà về, chẳng khác nào tự chui đầu vào bẫy.
Tôi nhắn cho Thẩm Chu một tin:
“Chìa khóa tôi đã lấy được. Cho tôi ba ngày suy nghĩ. Trong ba ngày này, đừng đến tìm tôi, cũng đừng nói gì với người nhà anh.”
Anh ta rất nhanh đã trả lời:
“Được.”
Tôi biết, giờ tâm trí anh ta đã rối loạn. Tôi nói gì, anh ta cũng nghe.
Tôi chờ đến khuya.
Đợi đến khi cả thành phố rơi vào giấc ngủ, tôi mới thay một bộ đồ đen, đội mũ và đeo khẩu trang, lặng lẽ quay về nơi từng gọi là “nhà”.
Tôi dùng chìa khóa mở cửa, bên trong tối om.
Tôi không bật đèn, chỉ dựa vào trí nhớ, nhẹ nhàng bước vào thư phòng.
Ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào, phủ lên mọi đồ vật trong phòng một lớp ánh sáng bạc lạnh lẽo.
Tôi đi đến chiếc bàn gỗ hoa lê, tìm được ngăn kéo có khóa kia.
Tay tôi hơi run.
Tôi hít sâu một hơi, đưa chiếc chìa khóa đồng nhỏ kia tra vào ổ.
“Cạch” một tiếng.
Ổ khóa mở ra.
Âm thanh ấy vang lên rõ mồn một trong đêm tĩnh mịch, như thể đang mở ra một bí mật bị phong kín từ lâu.
Tôi từ từ kéo ngăn kéo ra.
Bên trong không phải tài liệu hay hợp đồng như tôi tưởng, mà là một chiếc hộp gỗ mang phong cách cổ.
Tôi bê hộp ra, đặt lên bàn.
Hộp không khóa.
Tôi mở ra, một mùi gỗ cũ và giấy vụn nhè nhẹ xộc vào mũi.
Trong hộp là một xấp ảnh dày, cùng một cuốn nhật ký có khóa số.
Tôi cầm lấy những tấm ảnh.
Cô gái trong ảnh cười rạng rỡ, mắt cong cong, tràn đầy sức sống tuổi trẻ.
Cô ấy dựa vào một Thẩm Chu trông trẻ hơn hiện tại nhiều, hai người thân thiết, hạnh phúc.
Sau ảnh có ghi một hàng chữ bằng nét bút mềm mại:
Giang Nguyệt Vãn.
Tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, tức đến không thở nổi.
Lâm Vãn.
Giang Nguyệt Vãn.
Thì ra, tên tôi… chỉ là một bản sao đầy vụng về.
Một cơn buồn nôn mãnh liệt dâng lên.
Tôi lao vào nhà vệ sinh, ôm lấy bồn cầu, nôn đến trời đất quay cuồng.
Thì ra từ đầu đến cuối, tôi chỉ là người thay thế.
Ba năm hôn nhân, tình yêu mà tôi luôn tin tưởng, chẳng qua chỉ là một màn kịch được sắp đặt kỹ càng.
Tôi chính là kẻ bị che mắt, là cái bóng nực cười sống trong mộng tưởng.
Tôi dùng nước lạnh rửa mặt, nhìn vào khuôn mặt trắng bệch trong gương, trong mắt chỉ còn lại một sự lạnh lẽo thấu xương.
Tôi quay lại thư phòng, cầm cuốn nhật ký có khóa mật mã lên.
Mật khẩu là gì?
Tôi thử vài dãy số có khả năng cao nhất.
Sinh nhật của Giang Nguyệt Vãn – sai.
Sinh nhật của Thẩm Chu – sai.
Ngày kỷ niệm yêu nhau – tôi tính dựa vào ngày chụp trên ảnh – vẫn sai.
Đầu tôi vận hành hết công suất.
Tin nhắn tối qua hiện lên trong đầu:
“Thẩm Nguyệt không phải dị ứng, mà là không dám ngửi.”
“Vì gừng, đã từng có người chết.”
Thẩm Nguyệt…
Một ý nghĩ hoang đường thoáng lướt qua đầu tôi.
Tôi đưa ngón tay run rẩy, nhập ngày sinh nhật của Thẩm Nguyệt vào ổ khóa số.
“Cạch.”
Cuốn nhật ký bật mở.
Toàn thân tôi lạnh toát.
Tại sao… lại là sinh nhật của Thẩm Nguyệt?
Tôi lật mở nhật ký, nét chữ mềm mại trên giấy giống hệt nét chữ phía sau những bức ảnh — là của Giang Nguyệt Vãn.

