【Tiểu Dã, mẹ cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ, sao con có thể đối xử với mẹ như vậy?】
Đôi mắt của một đứa trẻ năm tuổi lại đầy quyết tuyệt:
【Cô không phải mẹ tôi.】
Thằng bé bấm chiếc đồng hồ điện thoại, bật lên một đoạn ghi âm.
Trong đó, giọng nó còn non nớt và đầy khẩn cầu:
【Mẹ ơi, hôm nay là sinh nhật ba tuổi của con, mẹ có thể chúc con một câu sinh nhật vui vẻ không?】
Bên kia, giọng Hàn Nhược lạnh lùng đầy chán ghét:
【Đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, tao không phải mẹ mày, đừng làm phiền nữa!】
Tút—tút—tút—
Từ nhỏ đến lớn, Tiểu Dã chưa từng được thấy mẹ ruột. Nó chỉ lén lấy điện thoại của ba, tìm được số của Hàn Nhược.
Nó không hiểu vì sao mẹ mình lại tàn nhẫn như vậy, nhưng nó chỉ mong sinh nhật nghe được một câu chúc mừng từ chính miệng mẹ.
Sợ lần nào cũng không gọi được, nó liền nghĩ ra cách ghi âm lại, sau này nhớ mẹ thì mở ra nghe.
Nhưng cuối cùng lại ghi được những lời phũ phàng đó.
Một đứa trẻ nhỏ xíu, nghe mẹ mình thẳng thừng nói như vậy, đau lòng đến nhường nào chứ?
Tôi không kìm được, ôm chặt lấy con trai bé bỏng trong lòng.
Nghe xong đoạn ghi âm, sắc mặt Hàn Nhược hơi khó coi.
【Trước đây mẹ có lỗi với con, sau này nhất định sẽ bù đắp cho con.】
【Không cần.】
Tiểu Dã rúc sâu hơn vào ngực tôi:
【Con đã có một người mẹ rất tốt rồi.】
Hàn Nhược làm bộ dáng đau khổ che mặt chạy đi.
Chu Mẫn lập tức không chút do dự đuổi theo.
3
Chưa bao lâu, Chu Mẫn nhắn tin cho tôi.
【Dù sao Nhược Nhược cũng là người sinh cho anh một đứa con, giờ lại bị thương, còn bị con làm tổn thương, anh không thể mặc kệ.】
【Đưa cô ấy về nhà xong, anh sẽ quay lại.】
Rồi tôi lại nhận được tin nhắn của Hàn Nhược:
【Cô cho thằng nhóc vong ân bội nghĩa kia uống thứ mê hồn gì vậy?】
【Nhưng cô giữ được thằng nhỏ thì đã sao, chỉ cần tôi ngoắc tay, chồng cô vẫn sẽ ngoan ngoãn chạy đến bên tôi thôi.】
Đúng là một thằng đàn ông ngu ngốc, một ả đàn bà trà xanh.
Chỉ có con trai tôi là đáng yêu.
Dỗ Tiểu Dã ngủ, nó cứ nắm chặt tay tôi không chịu buông:
【Trong lòng con, mẹ mới là mẹ của con.】
Trước khi ngủ nó vẫn thì thầm:
【Mẹ ơi, chúng ta thật sự không thể báo cảnh sát bắt cô ta về tội buôn người à?】
Đến gần nửa đêm, Chu Mẫn mới về nhà, trên người còn mang mùi nước hoa không thuộc về tôi.
Vừa về đã vội vàng trách móc:
【Tiểu Dã còn nhỏ, sao em có thể dạy nó nói những lời đó? Dù sao Nhược Nhược cũng mang nặng đẻ đau mười tháng, nghe vậy cô ấy sẽ rất đau lòng.】
Tôi ôm trán thở dài:
【Rốt cuộc là em dạy con nói lời khiến Hàn Nhược đau lòng, hay là Hàn Nhược dạy anh nói những lời này để khiến em đau lòng?】
Chu Mẫn sững sờ.
Tôi ném cái gối cho anh ta, bảo ra ngoài ngủ cho tỉnh táo.
Không biết Hàn Nhược cho anh ta uống thuốc mê gì, mà một gã đàn ông gần ba mươi tuổi lại chẳng phân biệt nổi đúng sai, trí tuệ còn thua cả đứa trẻ năm tuổi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cả Chu Mẫn và Tiểu Dã đều không có nhà.
Lại thấy Hàn Nhược đăng trạng thái:
【Một nhà ba người, dù bận rộn đến đâu cũng phải cùng nhau ăn sáng.】
Kèm theo là tấm ảnh tự sướng của cô ta trước bàn ăn, phía sau là bóng dáng Chu Mẫn và Tiểu Dã, dù không lộ mặt nhưng chỉ thoáng nhìn cũng biết ngay là ai.
4
Nửa tiếng sau, hai cha con về nhà.
Chu Mẫn mặt mày u ám.
Ngược lại, Tiểu Dã reo hò:
【Mẹ ơi, con mang bữa sáng về cho mẹ rồi!】
Nghe con gọi một tiếng “Mẹ”, tôi khẽ thở phào.
Tôi thừa nhận mình có chút thiếu tự tin.
Tình cảm giữa tôi và Tiểu Dã thật sự sâu đậm, nhưng Hàn Nhược… dù sao cũng là mẹ ruột.
Nhất là khi nhìn thấy tấm ảnh “một nhà ba người” cùng ăn sáng, lần đầu tiên tôi thấy mình giống như một kẻ ngoài cuộc.
Nhưng chỉ một tiếng gọi vui vẻ 【Mẹ】 của Tiểu Dã, toàn bộ sự bất an trong lòng tôi tan biến hết.
Tiểu Dã chính là con trai tôi.
Nó hớn hở bày đồ ăn sáng ra bàn, giục:
【Mẹ, mau đi rửa tay rồi ăn thôi!】
Đợi tôi rửa tay xong quay lại, nó đã dọn hết đồ ăn ra bàn.
Chu Mẫn ngồi đối diện tôi, mặt nặng như chì:
【Bình thường anh bận rộn, vẫn luôn nghĩ em chăm con rất tốt, không ngờ em lại nuông chiều đến mức để nó bỏ cả bữa sáng.】
Tiểu Dã liền đẩy một chiếc hamburger trứng thịt đến trước mặt tôi:
【Mẹ, mẹ ăn cái này.】
Rồi vừa nhai trứng vừa phản bác:
【Ba, con nhắc lại lần nữa, con không phải không thích ăn sáng, mà là không thích ăn cùng cái người đàn bà kia!】
Tôi đưa tay lau vết trứng dính ở khóe miệng nó, phụ họa:
【Đúng rồi, nhìn con ăn ngon miệng biết bao.】
【Tiểu Dã quả nhiên vẫn nghe lời chị dâu hơn.】
Giọng nói the thé từ phía sau vang lên.
Tôi quay lại, thấy Hàn Nhược đang đứng cạnh ghế sofa, cười lạnh.
Một câu của cô ta khiến sắc mặt Chu Mẫn vừa mới dịu đi lại lập tức sầm xuống.