Chương 1

Khi cô trợ lý nhỏ của chồng tôi ngồi xuống bàn chính, cả buổi tiệc gia đình đang ồn ào náo nhiệt bỗng im phăng phắc.

Tôi tốt bụng nhắc nhở cô ta:“Đây là bàn chính, chỉ người nhà họ Thẩm mới được ngồi.”

Cô trợ lý đỏ bừng mặt, xấu hổ và phẫn uất đứng dậy:

“Tôi biết mà, vợ tổng tài như chị lúc nào cũng coi thường tôi. Đã vậy thì tôi không ngồi đây làm chướng mắt mọi người nữa.”

Mọi người xung quanh nhìn màn kịch ấy bằng ánh mắt cười cợt,Tôi chỉ còn cách cam chịu, rối rít xin lỗi khắp nơi, dọn dẹp hậu quả.

Cuối cùng, khi buổi tiệc gần kết thúc tôi mới được ngồi xuống bàn, vừa cầm đũa lên thì—

Chồng tôi đột nhiên cất tiếng trước mặt tất cả mọi người:“Lục Vi, em có biết không, thật ra em rất không ra gì.”

Tôi sững người, chưa kịp phản ứng,Anh ta lại tiếp tục nói:

“Tuy em lo toan việc nhà cũng tạm ổn, nhưng thật sự không thể so với Miểu Miểu.”

“Nói thẳng ra, kiểu phụ nữ như em, chỉ giống như người giúp việc trong nhà.”

Một câu nói nhẹ tênh, nhưng lại như một đòn nặng giáng vào tim tôi.

Ba mẹ chồng ngồi bên cạnh cũng ngầm đồng tình với lời anh ta.

“Nhìn bề ngoài em đối xử tốt với anh, anh nói gì em cũng nghe.”

“Nhưng em cho anh cảm giác rất rẻ mạt. Đi ra ngoài cùng em, anh cảm thấy mất mặt. Không như Miểu Miểu, đi đâu với cô ấy anh cũng thấy nở mày nở mặt.”

Tôi chợt hiểu ra, lý do tôi không để trợ lý của anh ta – Chu Miểu – ngồi vào ghế nữ chủ nhân,

Chính là cái cớ để anh ta thay cô ta đòi lại công bằng.

Con trai sáu tuổi của tôi đẩy tôi khỏi chỗ ngồi,Lôi kéo Chu Miểu ngồi vào ghế của tôi,

Còn đem cả tôm tôi đã bóc sẵn bỏ vào bát của cô ta.

Ánh mắt của tất cả người thân bạn bè đều đổ dồn về phía tôi.

Có kinh ngạc, có thương hại, cũng có cười thầm…Chu Miểu làm ra vẻ lúng túng, từ trên cao nhìn xuống tôi đang ngồi dưới đất mà nói:

“Xin lỗi nha chị Vi, hình như A Hoài và Nhuyên Nhuyên đều thích em hơn.”

“Nhưng dù sao em cũng chỉ là trợ lý, thôi để em trả lại chỗ cho chị vậy.”

Vừa nói vừa giả vờ muốn đứng dậy, nhưng mông vẫn dính chặt vào ghế.

Cố Hoài lập tức giữ chặt cô ta lại: “Cô ta chỉ là một bà nội trợ, không đóng góp gì cho gia đình này, dựa vào đâu mà ngồi vào ghế chính.”

“Cứ yên tâm mà ngồi.”

Mẹ chồng tôi thì chỉ vào cái ghế gần cửa – nơi bưng bê đồ ăn – nói với tôi:

“Cô ngồi qua đó đi, hợp với thân phận của cô hơn.”

Tối hôm đó, tôi bận như một cái chong chóng.

Lúc thì giúp mọi người dọn món ăn, lúc thì thay chén đũa rơi xuống đất cho lũ trẻ nhà họ hàng.

Khi đĩa xương của khách đầy, tôi chỉ chậm trễ gọi phục vụ đúng một giây,

Đũa của mẹ chồng đã ném thẳng vào đầu tôi:

“Chút việc nhỏ này cũng làm không xong, cô đúng là đồ vô dụng.”

Còn Chu Miểu, thì ngồi giữa gia đình họ, trông chẳng khác gì một nữ chủ nhân.

Họ hàng cũng bắt đầu xu thời, hết lời khen ngợi Chu Miểu:

“Miểu Miểu đúng là tuổi trẻ tài cao, không chỉ giúp đỡ A Hoài trong công việc, còn chăm sóc chu đáo cho cả nhà anh ấy.”

“Không như ai kia, suốt ngày không kiếm được tiền, chỉ biết ăn bám trong nhà, chuyện gì cũng làm hỏng.”

Con trai tôi, Nhuyên Nhuyên, còn ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh:

“Tất nhiên rồi, dì Miểu Miểu là tuyệt nhất, đâu có giống mẹ – cái đồ vô dụng không chịu đi làm.”

Khoảnh khắc đó, tôi thấy cuộc đời này thật chẳng còn gì đáng bận tâm nữa.

Tối hôm đó, tôi thu dọn hành lý, rời khỏi nhà họ Cố.

Khi tôi sắp bước ra khỏi cửa, chồng tôi – Cố Hoài – mới lạnh nhạt lên tiếng:

“Chỉ vì mấy câu tôi nói mà em đòi bỏ đi à?”

“Tôi chỉ là mệt thôi.” Tôi đáp.

Ba mẹ chồng dán mắt vào bản tin trên TV, đến đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên.

Con trai tôi thì mải chơi điện thoại, chẳng buồn liếc tôi một cái.

Cố Hoài nhíu mày nhìn tôi, như thể đang nhìn một kẻ điên vô lý.

“Em lại phát điên gì thế? Bọn tôi có không cho em ngồi ăn hay không cho em ăn đâu? Em tranh ghế của Miểu Miểu, người ta còn chưa giận, mà em thì tức giận cái gì?”

Tôi vừa định lên tiếng, ba chồng đã bực bội nói:

“Nó chịu không nổi thì cứ cút đi, nhà này là của chúng ta, nó chỉ là ở nhờ mà thôi.”

Ba mẹ tôi mất sớm, tôi vì Cố Hoài mà chuyển đến thành phố lớn này.

Gia đình anh ấy khá giả, ba mẹ chồng bỏ tiền mua luôn căn nhà này.

Họ muốn tôi lo toan cho gia đình nên khuyên tôi nghỉ việc.

Khi đó, chúng tôi yêu nhau sâu đậm, tôi không suy nghĩ nhiều mà đồng ý.

Nhưng không ngờ, chẳng bao lâu sau khi kết hôn, cô trợ lý nhỏ Chu Miểu xuất hiện.

Cô ta thường xuyên chen vào cuộc sống của vợ chồng tôi, ngoài mặt thì như hòa giải, nhưng thực chất luôn khiến mọi chuyện căng thẳng hơn.

Mối quan hệ giữa tôi và Cố Hoài ngày càng xấu đi, anh ấy bắt đầu thường xuyên qua đêm không về.

Anh ấy bắt đầu chê tôi quê mùa, nói tôi không hợp thời trang như Chu Miểu, không muốn đưa tôi ra ngoài.

Anh lại chê tôi không đi làm, trong khi công ty hiện tại vốn là do một tay tôi gây dựng.

Chính vì sĩ diện của anh ta mà tôi mới lui về sau, ở nhà chăm sóc ba mẹ chồng ốm đau và nuôi con nhỏ.

Vậy mà giờ anh lại nói tôi ăn bám.

Thậm chí có một lần, tôi tận mắt thấy Chu Miểu dùng tay “giúp” anh ta.

Tôi ghê tởm vô cùng, nhưng Cố Hoài lại thản nhiên, còn quay sang trách tôi nhỏ nhen ích kỷ.