Tôi mở to mắt, bàn tay siết chặt lại vì tức giận, muốn phản bác… nhưng cuối cùng vẫn ép mình nuốt xuống.
Chuyện này, bây giờ chưa phải lúc để nói.
Tôi hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lâm Mộc Viễn:
“Lâm Mộc Viễn, sáng mai chín giờ, gặp nhau tại Cục Dân Chính.”
“Không đời nào!” – Hắn gào lên.
“Muốn ly hôn cũng được, nhưng em phải chia cho anh một nửa số tiền! Bằng không… chúng ta cứ dây dưa tới cùng!”
Hắn ta vô cùng tự tin, như thể nắm chắc phần thắng trong tay.
Tôi không thèm tranh cãi thêm lời nào, chỉ lặng lẽ xoay người rời đi.
Bởi vì tôi biết — những gì Lâm Mộc Viễn nói là thật.
Hắn đã quyết không ly hôn, thì có kiện tới tết cũng chẳng ra được giấy.
Muốn hạ gục hắn từ phía trực tiếp… gần như là điều không tưởng.
Vậy nên, tôi đổi hướng.
Tôi quyết định ra tay… từ phía Lưu Viên Viên.
Không về nhà, tôi lái xe thẳng đến tiệm in ấn.
Tôi in một lượt hơn trăm tờ rơi, nội dung khiến người ta phải vừa buồn cười vừa tức giận:
“Xin gửi lời cảm ơn chân thành đến cô bạn thân yêu quý Lưu Viên Viên – người con gái vừa xinh đẹp vừa lương thiện.
Không chỉ giúp tôi chăm sóc chồng, cô ấy còn biết tôi sợ đau khi sinh, nên đã chủ động mang thai hộ tôi và chồng tôi. Thật cảm động!”
In xong, tôi chụp một tấm hình và gửi cho luật sư.
“Cái này có được không?”
Luật sư rất nhanh chóng trả lời:
“Được, không vi phạm pháp luật.”
Nghe câu này, tôi liền gom hết tờ rơi, lái xe thẳng đến công ty của Lưu Viên Viên.
Cũng may, công ty cô ta nằm trong cùng khu với công ty tôi, đi xe chỉ mất chưa đến sáu phút.
Tới nơi, tôi gọi bảo vệ và lễ tân lại, mở cốp xe, chỉ vào xấp truyền đơn dày cộm:
“Phát mười tờ, tôi trả một trăm.”
Lời vừa dứt, cả đám người lập tức tranh nhau nhận tờ rơi đi phát.
Đương nhiên — ánh mắt họ lúc đó cũng đã liếc thấy nội dung trên tờ giấy.
Kinh ngạc, buồn cười, rồi lại thán phục — biểu cảm đủ cả.
“Lưu Viên Viên… chẳng lẽ là cái cô đang làm bên công ty mình…” – một bảo vệ lẩm bẩm.
Tôi khẽ chớp mắt, mỉm cười:
“Vậy thì nhờ cả vào mọi người đấy.”
“Nhất định phải phát cho hết. Phát xong thì đến tìm Tổng giám đốc Ngô của các anh mà nhận tiền nhé.”
Ngô Tùng – chính là người bạn thân nhất của tôi, là chiến hữu từ thời du học nước ngoài.
Sau khi về nước, mỗi đứa đầu quân cho một công ty riêng.
Lưu Viên Viên được nhận vào công ty này, chẳng qua là nhờ tôi đích thân mở lời với Ngô Tùng nhờ vả.
Chỉ tiếc là, lòng người như rắn nuốt voi — có những người, càng đối xử tốt với họ, họ lại càng cắn ngược bạn sâu hơn.
Cách làm này tuy hơi “chơi chiêu”, nhưng có hiệu quả ngay lập tức.
Chiều hôm đó, tôi nhận được cuộc gọi từ số máy của mẹ chồng.
Bên kia đầu dây là tiếng gào rống đầy giận dữ của Lâm Mộc Viễn:
“Hà Vũ Vi, rốt cuộc em muốn làm cái quái gì vậy?”
“Em bị điên rồi à?!”
Lẫn trong tiếng hét đó, tôi còn nghe thấy tiếng nức nở tủi thân của Lưu Viên Viên.
“Giờ thì hay rồi, em đã phá hủy hoàn toàn danh tiếng của Viên Viên rồi đó!”
“Em hài lòng chưa? Em đúng là có bệnh!”
Vì muốn bảo vệ thính giác của chính mình, tôi chủ động đưa điện thoại ra xa một chút.
Rồi điềm tĩnh, từng chữ một, tôi nói:
“Lâm Mộc Viễn, tôi từng nói rồi.”
“Chỉ cần anh còn không chịu ly hôn, thì danh phận tiểu tam của Lưu Viên Viên sẽ mãi là sự thật.”
“Còn đứa con trong bụng cô ta ấy à…”
“Tôi sẽ gọi đúng tên của nó: con hoang.”
Tôi vừa dứt lời, Lưu Viên Viên đã giật lấy điện thoại, gần như phát điên hét vào trong ống nghe:
“Hà Vũ Vi! Cô đúng là đàn bà độc ác!”
“Trái tim cô đen như mực! Cô là đồ tiện nhân! Tự mình giữ không nổi chồng, còn trách người khác cướp mất!”
“Tôi phải giết cô! Tôi sẽ giết chết cô!”
Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng lộn xộn từ bên kia — âm thanh như vải vóc bị xé toạc hỗn loạn vang lên.
Chắc hẳn Lâm Mộc Viễn đã phải ra tay kéo cô ta đi để ổn định cảm xúc.
Rồi đến lượt mẹ chồng tôi nhập cuộc, giọng the thé vang lên sau lưng họ:
“Con à, nhất định phải ly hôn với nó!”
“Nó đến một đứa cháu cũng không đẻ nổi, còn giữ lại làm gì?”
“Hồi đó mẹ đã phản đối kịch liệt rồi, tại con cứ khăng khăng đòi cưới! Mẹ một trăm lần không đồng ý!”
Nghe đến đây, tôi suýt nữa phì cười vì nghẹn họng.
Bà ta đúng là giỏi tự bôi vàng lên mặt mình.
Sự thật là — ngày xưa chính Lâm Mộc Viễn mặt dày theo đuổi tôi, hết lần này đến lần khác tạo cơ hội tiếp cận.
Sau khi tôi đồng ý, còn chủ động dẫn tôi về ra mắt.
Mẹ anh ta lúc đó mừng như trúng số, cười ngoác tận mang tai, không ngừng khen con trai có bản lĩnh vì “cưới được cái máy ATM biết đi”.
Trong hai năm hôn nhân, bà ta cũng từng nhiều lần bóng gió chê trách tôi không sinh được con, khiến tôi lúc đó thực sự tưởng mình có vấn đề về sức khỏe…
Một cảm giác mặc cảm, tự trách mình từng ăn sâu trong lòng.
Nhưng khi tôi đến bệnh viện kiểm tra, mới phát hiện ra—vấn đề hoàn toàn không nằm ở tôi.
Lặng im rất lâu, đầu dây bên kia mới vang lên giọng thở dốc của Lâm Mộc Viễn, xen lẫn tiếng khóc nức nở của Lưu Viên Viên:
“Được… tôi đồng ý ly hôn!”
“Nhưng cô nhớ kỹ cho tôi—tôi làm điều này là vì Viên Viên!”
Chương 6 ở đây nha: https://vivutruyen.net/ly-hon-toi-da-chong-ra-di-tay-trang/