Lễ cưới được chuẩn bị suốt ba tháng cuối cùng cũng diễn ra đúng kế hoạch, vậy mà chỉ sau một đêm, tôi lại dứt khoát chọn ly hôn.

Chỉ vì chồng tôi trước khi ngủ chuyển khoản cho tôi một nghìn, nửa đêm lại chuyển thêm hai nghìn.

Ghi chú: “Thanh toán đợt cuối”.

Tôi không thể chịu đựng nổi, sáng sớm hôm sau liền đề nghị ly hôn trước mặt bố mẹ chồng.

Bố mẹ chồng vừa rút lì xì đổi cách xưng hô ra đã sững sờ.

Chồng tôi đập bàn đứng dậy, giận dữ chỉ vào mũi tôi quát:

“Vì thương em nên anh mới chuyển tiền cho em, bây giờ em lại làm loạn cái gì nữa?”

Tôi lạnh lùng đáp:

“Tôi chỉ muốn biết, trong trường hợp nào mà vì thương người ta lại chuyển tiền theo kiểu đặt cọc và thanh toán đợt cuối như vậy.”

“Ôn Thư Vân!”

“Chúng ta vừa mới tổ chức hôn lễ xong, em đã làm loạn lên như muốn nắm quyền kiểm soát anh, có phải là quá sớm rồi không?”

Dương Quân Diễn tức giận, nhìn tôi với vẻ không thể tin nổi.

“Trưa nay tôi sẽ soạn xong đơn ly hôn.”

“Lúc đó tôi sẽ đến tìm anh, tốt nhất là ký xong rồi đi thẳng đến cục dân chính.”

Tôi không dây dưa thêm, lạnh nhạt nói ra kế hoạch rồi quay người rời đi.

Tay mẹ chồng vẫn còn đang cầm phong bì lì xì chưa kịp thu lại.

Bố chồng thì mù mờ chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra chỉ trong một đêm tân hôn giữa tôi và Dương Quân Diễn.

Dương Quân Diễn ngẩn người một lúc, sau đó vô cùng bất ngờ.

Anh ta cũng không ngờ tôi lại kiên quyết như vậy, nói là làm ngay.

Nhanh chóng mời luật sư soạn thảo thỏa thuận ly hôn, tôi mang thẳng đến công ty của Dương Quân Diễn.

Vừa bước ra khỏi thang máy, tôi đã thấy bố mẹ chồng đang ngồi đợi trước cửa văn phòng anh ta.

Rõ ràng là đã được báo trước, đến để thuyết phục tôi.

Tôi không để ý, đi thẳng vào văn phòng.

Thư ký bên cạnh Dương Quân Diễn – Lâm Vi Vi – lập tức bước lên chặn tôi lại:

“Phu nhân, anh Diễn đang làm việc, người ngoài không được vào.”

“Vả lại, anh Diễn cũng đã nói với tôi chuyện chị đòi ly hôn ngay ngày đầu tiên sau đám cưới, phu nhân, với tư cách là phụ nữ, tôi khuyên chị nên dừng lại đúng lúc.”

“Đừng quên anh Diễn đã đối xử tốt với chị thế nào, chị nói muốn đi xem cực quang, anh ấy bỏ hết mọi việc để bay cùng chị khắp nơi; chị nói không muốn nấu ăn, anh ấy đã đi học nấu ăn suốt ba tháng.”

“Người đàn ông tốt như vậy, có đốt đuốc cũng khó tìm, chị làm lớn chuyện như vậy coi chừng không thể vãn hồi.”

Những nhân viên bị ba chữ “đòi ly hôn” thu hút cũng bu lại, góp lời:

“Vi Vi nói đúng đấy, Tổng giám đốc Dương bỏ qua hợp đồng trị giá mấy triệu chỉ để đi cùng chị, đủ thấy anh ấy yêu chị đến mức nào.”

“Đúng thế, phu nhân, xin lỗi vì chúng tôi nhiều chuyện, nhưng tổng giám đốc Dương thật sự là người đàn ông hiếm có, chị nhất định phải trân trọng anh ấy!”

Khi họ vừa nói xong, cửa văn phòng đột nhiên mở ra.

Dương Quân Diễn bước ra, gửi ánh nhìn cảm kích tới Lâm Vi Vi, cô ấy hiểu ý mỉm cười.

Sau đó anh ta quay sang tôi, bước lên một bước nắm lấy tay tôi, vẻ mặt chân thành:

“Thư Vân, anh biết em luôn là người đảm đang, luôn thấu hiểu mọi quyết định của anh.”

“Lần này có phải vì anh không chuyển khoản một lần hết, thiếu đi cảm giác nghi thức nên em mới thấy tủi thân không?”

“Hoặc còn điều gì đó anh chưa biết, em cứ nói ra, chúng ta cùng nhau giải quyết, được không?”

Bố mẹ chồng cũng bước vào đám đông, nhẹ nhàng khuyên nhủ tôi:

“Đúng vậy Thư Vân, tuy mẹ không biết tối qua hai vợ chồng con đã xảy ra chuyện gì,
nhưng mẹ tin chỉ là chuyện nhỏ thôi, có gì thì cứ ngồi lại nói rõ ràng chẳng phải được sao?”

“Quân Diễn nhà mình có chọc giận gì con, đừng sợ, mẹ sẽ đứng về phía con, nhất định bắt nó xin lỗi con.”

Mọi người đều nhìn phản ứng của tôi, hy vọng tôi sẽ thay đổi quyết định.

Bố mẹ chồng càng tỏ ra nhẹ nhàng, cứ như tôi chỉ đang làm mình làm mẩy một chút.

Dù sao thì, tôi và Dương Quân Diễn đã cùng nhau vượt qua không ít khó khăn để đi đến ngày hôm nay, họ cũng là người chứng kiến những sóng gió giữa chúng tôi.

Nhưng tôi phớt lờ ánh mắt của tất cả mọi người, lập tức hất tay Dương Quân Diễn ra, lạnh lùng nói:

“Chẳng có gì để nói cả, tôi chán rồi.”

Tất cả nhân viên đều nín thở, không ai dám lên tiếng.

“Em đang nói bậy cái gì vậy? Chúng ta vừa mới cưới xong mà…”

Dương Quân Diễn đỏ hoe mắt, gần như không tin nổi những gì mình vừa nghe.

“Nếu anh không hiểu thì tôi nói lại lần nữa, tôi chán anh rồi, tôi muốn dừng lại đúng lúc!”

Nói xong câu đó, tôi rút bản thỏa thuận ly hôn từ trong túi, đập thẳng lên ngực anh ta, rồi quay người bước đi.