7
“Lạc Doanh, cô làm gì ở đây vậy?” – Một giọng nói bất ngờ vang lên sau lưng.
Tôi quay người lại, thấy Trình Dật Trì và Chu Ninh Tâm.
Hai người họ trông vô cùng kinh ngạc, đặc biệt là khi thấy bộ dạng ăn mặc của tôi.
“Cô vào đây kiểu gì vậy? Với thân phận của cô, nhà họ Ôn sao có thể mời cô được?” – Chu Ninh Tâm ra vẻ lo lắng cho tôi – “Lạc Doanh, đây là tiệc đón đại tiểu thư nhà họ Ôn, lỡ chút nữa bị phát hiện, người ta đuổi cô ra thì khó coi lắm.”
Thú thật, tôi cũng hơi bất ngờ khi gặp lại họ ở đây.
Chu Ninh Tâm thậm chí còn cố tình mặc váy rộng để che đi cái bụng bầu.
Có thể thấy, họ rất mong muốn được xuất hiện trong những bữa tiệc thượng lưu như thế này.
Tôi khẽ nhếch môi: “Tôi vào bằng cách nào thì liên quan gì đến hai người? Ngược lại, tôi mới thấy lạ—hai người vào đây kiểu gì?”
“Dật Trì được nhà họ Ôn mời đàng hoàng nhé, chắc là được ông Ôn quý mến.” – Chu Ninh Tâm vênh mặt nói.
Trình Dật Trì nhíu mày nhìn tôi:
“Lạc Doanh, nơi này không dành cho cô. Trước kia cô đi dự tiệc toàn là do tôi dẫn theo, giờ không có tôi thì cô làm gì được? Còn nữa, cô đang mặc cái gì, đeo cái gì vậy?”
Ánh mắt của Chu Ninh Tâm lập tức dán vào chiếc váy dạ hội và bộ trang sức tôi đang mang, trong mắt thoáng qua một tia châm biếm:
“Lạc Doanh, không phải em nói chị, chứ trang sức ấy, đắt hay rẻ không quan trọng. Nhưng mà đừng đeo đồ giả. Bị người ta phát hiện thì mất mặt lắm đó.”
Hai chữ “đồ giả” vừa thốt ra từ miệng Chu Ninh Tâm, sắc mặt Trình Dật Trì càng thêm khó coi, như thể việc tôi – vợ cũ của anh ta – xuất hiện như vậy khiến anh ta mất mặt.
Tôi lạnh nhạt nhìn hai người họ:
“Hai người nói là giả, thì nó thành giả à?”
Chu Ninh Tâm cười nhạt:
“Lạc Doanh, sợi dây chuyền ruby chị đeo trên cổ ấy, tôi từng thấy trong catalogue của một buổi đấu giá. Nó được bán với giá bảy mươi triệu tệ lận, chị có tiền mua sao? Không phải hàng nhái thì là gì?”
Bảy mươi triệu cơ à.
Có vẻ những người xung quanh cũng nghe thấy câu chuyện, bắt đầu xúm lại.
Một cô gái ăn mặc sang trọng lên tiếng hỏi:
“Chuyện gì vậy?”
Chu Ninh Tâm nhận ra thân phận của cô gái đó, liền nịnh nọt:
“Tiểu thư Bành à, tôi chỉ thấy có người không biết bằng cách nào lẻn vào buổi tiệc, lại còn đeo trang sức rẻ tiền giả làm đồ thật. Không biết có mục đích gì, tôi chỉ muốn khuyên cô ta rời đi trước khi gây rắc rối thôi.”
Nghe vậy, cô gái họ Bành liếc mắt đánh giá quần áo và trang sức của tôi, ánh nhìn sắc lạnh, hoài nghi nói:
“Nhìn thì có vẻ là hàng thật đấy.”
“Tiểu thư Bành, tôi biết cô ta mà. Với thu nhập của cô ta thì không thể nào mua được những thứ này. Nếu thật sự là hàng thật thì chắc chắn là lấy bằng cách không quang minh chính đại…” – Chu Ninh Tâm nói đầy ẩn ý.
Lời cô ta khiến tiểu thư Bành càng thêm nghi ngờ. Cô ta nhìn tôi hỏi:
“Cô có thư mời không? Cô vào đây bằng cách nào?”
“Không có thư mời.” – Tôi bình tĩnh đáp. – “Tôi tự đi vào. Thì sao?”
“Các người nghe chưa? Chính miệng cô ta nói không có thư mời đấy! Còn không mau gọi bảo vệ mời cô ta ra ngoài?” – Chu Ninh Tâm lớn giọng.
Xung quanh bắt đầu xì xầm:
“Bảo vệ nhà họ Ôn cũng quá lỏng lẻo đi. Ai cũng để lọt vào. Nhỡ cô ta phá hỏng buổi tiệc đón đại tiểu thư thì ai chịu trách nhiệm?”
Tiểu thư Bành trông còn khá trẻ, hình như cũng tầm tuổi với Ôn Ký Minh.
Cô ta lên tiếng:
“Gọi bảo vệ, đưa người không rõ thân phận này ra ngoài.”
Tôi: “?”
“Đây là nhà họ Ôn. Cô lấy tư cách gì mà đuổi tôi?” – Tôi thấy buồn cười thật sự.
8
Đám đông lại bắt đầu rì rầm:
“Nghe nói nhà họ Ôn tính chuyện kết thân với nhà họ Bành. Tiểu thư Bành làm bộ làm tịch như vậy, chắc là sắp thành bà chủ rồi?”
“…”
Tôi thầm nghĩ: Ôn Ký Minh mới vừa tốt nghiệp chưa lâu, đã vội vã lấy vợ đến vậy sao?
Chưa thấy bảo vệ đâu, đã có vài cậu ấm cô chiêu góp lời:
“Con nhỏ nhà quê này ở đâu ra vậy? Không tự biết xấu hổ à? Mau cút ra đi, còn chờ bảo vệ lôi đi nữa sao?”
“Không phải lại định mò vào đây kiếm đại gia đấy chứ? Nhưng mà nhìn cái bộ cánh này, ngay cả hàng nhái cũng xài loại đắt nhất rồi ha…”
“…”
Giọng của Ôn Chẩm Nguyệt vang lên từ ngoài đám đông:
“Mấy người bu lại đây làm gì vậy?”
Cô tiểu thư họ Bành vừa trông thấy Ôn Chẩm Nguyệt liền sáng bừng mắt, nhanh chóng kéo tay cô ấy lại:
“Chẩm Nguyệt, có người lạ không biết làm sao lẻn vào tiệc nhà cậu, còn đeo đầy đồ giả. Tớ lo ảnh hưởng đến tiệc đón chị cậu nên định giúp đuổi ra.”
Ôn Chẩm Nguyệt chưa hiểu chuyện gì, hỏi lại:
“Ai vậy?”
Tiểu thư Bành chỉ thẳng vào tôi:
“Là cô ta đấy.”
Tôi và Ôn Chẩm Nguyệt nhìn nhau. Sắc mặt cô ấy lập tức thay đổi:
“Ai nói với mấy người là cô ấy…”
Câu chưa dứt thì trên cầu thang giữa sảnh tiệc bỗng vang lên giọng chú tôi:
“Cảm ơn mọi người đã đến dự bữa tiệc tối nay. Anh trai và chị dâu tôi khi còn sống từng dành cả đời để tìm lại cô con gái bị bắt cóc, nhưng vẫn không có kết quả… Cuối cùng, số phận đã đưa con bé trở lại bên gia đình. Nhân dịp này, tôi muốn giới thiệu với mọi người cháu gái của tôi.”
“An Dư, lại đây với chú.”
Chú tôi vừa nói vừa nhìn về phía tôi.
Cả sảnh bắt đầu xôn xao, mọi người đều đang cố nhìn xem “đại tiểu thư nhà họ Ôn” rốt cuộc là ai, trông như thế nào.
Giữa ánh mắt mọi người, tôi bước qua đám đông, từ từ đi lên bậc thang.
Chú tôi đưa tay đỡ tôi, tôi đứng cạnh ông.
Dưới chân cầu thang vang lên một tràng thở dốc kinh ngạc, duy chỉ có một góc — nơi tôi vừa bước ra — là im phăng phắc, chỉ còn lại gương mặt sững sờ của hai người kia.
“Người đứng bên cạnh tôi đây chính là con gái ruột của anh trai và chị dâu tôi — cháu gái của tôi, Ôn An Dư.” Giọng chú tôi vang vọng khắp đại sảnh qua micro.
Tôi vốn không quen những buổi tiệc thế này, nhưng cũng đủ bản lĩnh để ứng phó.
Liếc mắt sang bên, tôi thấy cô tiểu thư họ Bành đang thì thầm xác nhận lại điều gì đó với Ôn Chẩm Nguyệt. Cô ấy gật đầu dứt khoát, sau đó quét ánh mắt đầy khinh thường về phía Trình Dật Trì và Chu Ninh Tâm.
Tôi được chú và dì dắt đi chào hỏi từng vị khách — toàn là những bậc bề trên mà tôi đều phải gọi là chú bác, cô dì.
Cũng không kéo dài lâu, cuối cùng tôi cũng được nghỉ một lát.
Không biết từ đâu, Ôn Ký Minh và Ôn Chẩm Nguyệt đã xuất hiện.
Ôn Chẩm Nguyệt giày cao gót nện cồm cộp, chạy đến, phấn khích nói:
“Chị An Dư, sướng quá đi mất! Chị có thấy nét mặt của chồng cũ với con tiểu tam không?”
Ôn Ký Minh không nói gì, chỉ đút một tay vào túi, bộ dạng như vừa lập công lớn mà không cần ai ghi nhận.
Tôi ngẩn người một lúc, bật cười khẽ:
“Hèn gì bọn họ lại ở đây, là hai đứa giở trò à?”
“Hì hì,” Ôn Chẩm Nguyệt nói, “em nhờ anh gửi thư mời đến công ty họ, dù gì thì khoảnh khắc trọng đại trong đời chị, làm sao có thể thiếu họ làm nhân chứng được?”
“Giờ chắc hối hận đến mức ruột cũng quắn lại rồi ha?” – Cô ấy tiếp tục – “Ba em nói rõ rồi, toàn bộ tài sản của bác trai và bác gái đều trả lại cho chị, giờ ai ai cũng biết chị là đại phú bà siêu cấp vô địch!”
Cái miệng nhỏ xinh ấy nói không ngừng:
“Giờ mọi người khen ba mẹ em sống có nghĩa khí, xem trọng tình thân, ai cũng muốn bàn chuyện làm ăn. Ba em vốn rất thích được khen, chắc trong lòng nở hoa rồi!”
Cũng đúng thôi.
Nếu không phải vì Chu Ninh Tâm bụng lớn mà vội vàng ép cưới, có lẽ tôi đã không sớm phát hiện chuyện họ phản bội.
Nếu bây giờ Trình Dật Trì vẫn là chồng tôi, còn Chu Ninh Tâm là bạn thân, có khi tôi sẽ không tiếc gì mà chia sẻ mọi thứ tôi có với họ.
Đặc biệt là nếu tôi qua đời, người thừa kế tài sản của tôi sẽ là… Trình Dật Trì.
Chỉ tiếc là — chúng tôi đã ly hôn.
“À mà này,” tôi quay sang hỏi Ôn Ký Minh, “cô tiểu thư họ Bành đó, nghe nói là định kết thân với nhà mình?”
Ôn Ký Minh: “… Chị, không có chuyện đó đâu.”
Ôn Chẩm Nguyệt bật cười:
“Chuyện là thế này. Bành Dao thích anh em, mà nhà họ Bành cũng muốn kết thông gia với nhà mình, nên mới để tin đồn lan ra. Nhưng ba mẹ em không đồng ý. Anh em với cô ấy cũng chẳng thân, thậm chí em còn thân hơn.”
Thì ra là vậy.
“Tụi em không đi chơi với bạn mà ở đây làm gì?” – Tôi hỏi.
“Giữ chị chứ còn gì,” Ôn Chẩm Nguyệt nói – “Chị không biết đâu, bây giờ mấy người ở đây toàn hỏi chị có bạn trai chưa, ước gì nhét luôn con trai họ vô phòng chị để ăn bám ấy. Chị mà đi lung tung một mình không khéo bị người ta lừa lúc nào không hay. Em với anh phải bảo vệ chị!”
“…”
Thật là… hơi lố rồi đấy.
Nhưng đến khi tôi cùng họ bước ra khỏi hội trường, mới phát hiện hình như… cũng không hề nói quá.
Quả thật có không ít người tiến đến bắt chuyện với tôi, cả nam lẫn nữ.
Phải nhờ Ôn Ký Minh lạnh mặt đứng chắn phía trước, người ta mới bớt lại một chút.
Tôi liếc quanh đám đông không thấy Trình Dật Trì và Chu Ninh Tâm, bèn ghé sát hỏi nhỏ Ôn Chẩm Nguyệt, cô ấy nói:
“Bị mời ra ngoài rồi.”
Hả?
“Bọn họ được mời tới chỉ để chứng kiến thời khắc huy hoàng của chị thôi mà. Hơn nữa bọn họ còn vu oan chị đeo đồ giả, xúi người đuổi chị, còn ăn nói vô lễ—tất nhiên phải mời đi rồi.” – Ôn Chẩm Nguyệt vung nắm tay – “Phân biệt không nổi lớn nhỏ, dám tới nhà người ta gây chuyện!”
Thật sự… rất hả hê.
Cô tiểu thư họ Bành vừa nãy còn đòi đuổi tôi giờ chủ động bước đến xin lỗi, thần thái chẳng khác nào biến thành người khác.
“Chị An Dư, vừa rồi là do em không nhìn rõ, lại bị người ta xúi bẩy. Chị đừng chấp với em nha.” – Cô ta cười thân thiện hết mức, còn cầm theo một chiếc hộp quà tinh xảo – “Cái này là quà gặp mặt em chuẩn bị cho chị, không ngờ giờ lại thành quà chuộc lỗi. Mong chị nhận cho.”
“…”
Cả buổi tiệc hôm đó, tôi nhận được vô số danh thiếp, cũng bị xin số liên lạc đến phát ngán.
Ngay cả những công tử tiểu thư vừa nãy còn hùa theo cười nhạo cũng lần lượt đến xin lỗi.
Còn những người khác thì nhiệt tình đến mức như muốn kéo tôi vào nhóm của họ, ra sức giúp tôi “làm quen với thân phận đại tiểu thư nhà giàu” một cách nhanh chóng nhất có thể.
WeChat của tôi chưa bao giờ nhộn nhịp đến thế.
Cuối cùng là Ôn Chẩm Nguyệt cầm điện thoại của tôi, ngồi trả lời từng tin một.
Cô ấy bảo tôi cứ nghỉ ngơi, còn mình thì nhìn thấy ai nói chuyện vô duyên là lập tức gửi tin nhắn thoại… chửi thẳng.
Ôn Ký Minh cau mày:
“Ôn Chẩm Nguyệt, chú ý lời lẽ. Con gái con đứa, chơi game chửi nhau thì thôi đi, còn dám lấy điện thoại người khác để mắng người ta?”
Ôn Chẩm Nguyệt lơ đẹp anh trai, nên anh ta quay sang tôi:
“Chị, chị quản em ấy dùm đi.”
Tôi nhìn Chẩm Nguyệt đầy dịu dàng. Hóa ra… có em gái là cảm giác dễ thương như vậy.
Ôn Ký Minh: “…”