“Chuyện này là do em. Trong sân viện này, đâu đâu cũng là hình bóng của chồng em và đứa nhỏ. Ở lại đây, em chịu không nổi.”

Đoàn trưởng trầm mặc vài giây, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý:

“Được. Mấy ngày nay đang bận diễn tập, đợi quân trưởng đến thị sát xong, tôi sẽ đích thân đưa cô đến trạm hậu cần.”

Vừa dứt lời, chiến sĩ Trương Cường đứng ngoài cửa liền bùng nổ.

Cậu ta siết chặt nắm tay, giận dữ quát vào mặt tôi:

“Giang Tâm Ninh, chị hài lòng rồi chứ? Chỉ vì chị nghi ngờ vớ vẩn, mà ép chị Đường đến mức không dám về nhà, lương tâm chị không cắn rứt à?!”

Thấy mọi chuyện sắp yên ổn lại bị một tên nhóc phá vỡ, đoàn trưởng giận dữ quát lớn:

“Trương Cường! Im miệng lại cho tôi!”

Nói xong, ông quay sang nhìn tôi, giọng đầy đe dọa:

“Giờ mục đích của cô cũng đạt được rồi, thì mau về sống yên ổn với Diêu Thần, đừng ở đây tiếp tục làm loạn nữa!”

Tôi vừa định mở miệng, thì cánh cửa phòng làm việc bất ngờ bị đẩy mạnh ra.

Triệu Diêu Thần hớt hải bước vào, vội vàng chạy tới nắm lấy tay tôi:

“A Ninh, em nghĩ thông rồi à? Không ly hôn nữa đúng không?”

Tôi lùi lại một bước, tránh khỏi bàn tay anh ta.

“Tôi chưa bao giờ nói là không ly hôn.”

Nụ cười trên mặt Triệu Diêu Thần lập tức cứng lại, đứng sững người, nửa ngày không thốt nổi một câu.

Đoàn trưởng đập bàn đánh “rầm” một cái, tức giận quát lớn:

“Giang Tâm Ninh! Cô đúng là không biết điều!”

“Đường Niệm Niệm đã phải rời đi rồi, cô còn muốn gì nữa?!”

Ông quay đầu ra cửa hét một tiếng, lập tức có hai vệ binh bước vào.

“Nếu cô ta không biết điều như thế, thì bắt lại, giam vào trại, xử lý theo tội vu khống ly hôn và phá hoại hôn nhân quân nhân!”

04

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị giữ chặt, áp giải đi.

Triệu Diêu Thần định xông tới cản lại, nhưng bị đoàn trưởng kéo tay giữ lại.

“Tôi đã cho cô ta một cơ hội rồi, là chính cô ta không biết trân trọng.”

“Lần này, ai đến cũng vô dụng!”

Phòng giam là một căn buồng nhỏ tối om.

Tôi bị nhốt bên trong, nghe rõ tiếng các bà vợ trong khu gia đình túm tụm ngoài cửa, chỉ trỏ về phía tôi:

“Đúng là không biết hưởng phúc, Diêu Thần là doanh trưởng từng được huân chương hạng nhất, vậy mà còn chưa thấy đủ.”

“Phải đó, chị Đường là người tốt biết bao, con mất rồi đã đau lòng lắm rồi, lại còn bị cô ta nghi ngờ vô căn cứ. Giờ thì hay rồi, tự mình làm loạn đến mức bị giam luôn rồi.”

“Phá hoại hôn nhân quân nhân là tội hình sự đấy, cô ta điên thật rồi à?!”

Từng câu nói như từng nhát đập vào lòng tôi.

Tôi dựa vào bức tường lạnh lẽo, nước mắt cứ thế rơi xuống.

Sáng hôm sau.

Cánh cửa bị đẩy ra, một nhóm người bước vào.

Triệu Diêu Thần mắt thâm quầng, cổ áo còn chưa cài kín, rõ ràng là cả đêm không ngủ.

Đoàn trưởng ra lệnh cởi dây trói cho tôi, mặt đầy tức giận trách móc:

“Giang Tâm Ninh, vì muốn đưa cô ra khỏi đây, Diêu Thần đã giao nộp huân chương hạng nhất nhận được khi tham gia cứu trợ lũ lụt năm ngoái, xin dùng công chuộc tội để cô được miễn xử lý!”

“Sau này cô liệu mà biết điều!”

Triệu Diêu Thần xót xa nhìn vết hằn đỏ trên tay tôi, giọng dịu dàng:

“A Ninh, đừng làm loạn nữa có được không? Nếu em sợ anh qua lại với các bà vợ trong khu, thì mai chúng ta dọn ra ngoài ở riêng.”

Chiều hôm đó, Triệu Diêu Thần nói muốn đưa tôi đi giải khuây, dẫn tôi tới xem đại hội biểu diễn quân sự.

Tôi ngồi yên lặng, hoàn toàn phớt lờ mọi sự quan tâm anh ta thể hiện.

Cho đến khi quân trưởng bước lên sân khấu, tôi bất ngờ đứng bật dậy, lao thẳng lên.

Sắc mặt Triệu Diêu Thần lập tức thay đổi, định đưa tay giữ tôi lại, nhưng tôi đã hất tay anh ra.

Tôi giật lấy micro, giọng rõ ràng vang vọng khắp nơi:

“Tôi là vợ của doanh trưởng Triệu Diêu Thần – thuộc Trung đoàn 1. Hôm nay, tôi muốn ly hôn với anh ta!”

Bên dưới lập tức im phăng phắc, rồi vỡ òa hỗn loạn.

“Người phụ nữ này điên rồi à? Hôm nay là biểu diễn quân sự, cô ta lại ở đây làm loạn ly hôn?!”

“Doanh trưởng Triệu là người tốt thế kia, vừa cứu cô ta ra ngoài, sao cô ta còn không biết điều chứ?”

“Đúng là có vấn đề thần kinh thật rồi, thà ngồi tù chứ nhất quyết đòi ly hôn!”

Đoàn trưởng từ dưới sân khấu lao lên, mặt đỏ bừng, chỉ thẳng vào tôi mắng lớn:

“Giang Tâm Ninh! Cô làm đủ chưa?! Đây là đại hội quân sự, không phải nơi cô muốn làm gì thì làm!”

Quân trưởng nhíu mày, trầm giọng:

“Đồng chí, cô nói rõ xem, vì sao nhất định phải ly hôn?”

Tôi nhìn xuống Triệu Diêu Thần dưới sân khấu – khuôn mặt ngơ ngác mờ mịt ấy khiến tôi hít sâu một hơi.

“Vì anh ta truyền máu cho con của liệt sĩ.”

Quân trưởng thoáng sửng sốt, vẻ mặt không tin nổi:

“Chỉ vì chuyện đó thôi sao?”

Tôi gật đầu.

“Phải, chỉ vì chuyện đó!”

Đoàn trưởng tức đến phát điên.

“Giang Tâm Ninh, cô có còn lương tâm không vậy? Liên trưởng Trương năm xưa hy sinh vì cứu Diêu Thần, giờ con của anh ấy gặp tai nạn cần truyền máu, Diêu Thần là nhóm máu O, đi hiến máu thì đã sao?!”