Chồng tôi hiến máu cho con của liệt sĩ, tôi làm ầm lên trong khu quân đội đòi ly hôn.

Toàn khu quân sự đều biết tôi và chồng đã bên nhau bảy năm, sớm tối có nhau, sống chết chẳng rời.

Chiến hữu của anh ấy ai nấy đều ra sức khuyên can:

“Doanh trưởng Triệu chỉ là hiến chút máu cho con của đồng đội đã hy sinh thôi mà, cô làm lớn chuyện như vậy, có đáng không?”

“Tình cảm hai người là giai thoại của cả khu quân sự, không có cô, doanh trưởng Triệu biết sống sao?”

Thì ra tất cả mọi người đều biết, Triệu Diêu Thần yêu tôi đến mức không tiếc cả tính mạng.

Nhưng thấy tôi vẫn cứng đầu kiên quyết đòi ly hôn, chính ủy tức đến đỏ mặt tía tai:

“Cô loan tin khắp nơi rồi đòi ly hôn, đây là tội phá hoại hôn nhân quân nhân, sẽ bị khởi tố đấy!”

Dù hậu quả nghiêm trọng như vậy, tôi vẫn không hề dao động.

“Hoặc ly hôn, hoặc đưa tôi ra tòa án quân sự.”

01

Triệu Diêu Thần bước nhanh tới trước mặt tôi, vội vàng giải thích:

“A Ninh, em đừng làm loạn nữa, sau khi ba của Tiểu Bảo hy sinh, thằng bé chính là con của tất cả chúng ta, anh không thể khoanh tay đứng nhìn.”

Tôi bất ngờ hất tay anh ra, rồi còn lau sạch như thể sợ bẩn.

“Em đâu có nói không cho anh cứu người, cứu người là quyền của anh.”

“Nhưng em chỉ muốn ly hôn mà thôi.”

Giọng tôi rất nhẹ, trong tiếng khóc vang vọng của bệnh viện, gần như bị nhấn chìm.

Thế nhưng Triệu Diêu Thần lại nghe rõ rành rọt, anh đau lòng bước tới nắm lấy tay tôi, giọng khàn đặc:

“A Ninh, anh biết em nhìn Tiểu Bảo lớn lên, giờ thằng bé qua đời em buồn.”

“Nhưng em không thể ăn nói bừa bãi, chuyện gì cũng nói ra như vậy được.”

Khoảnh khắc bàn tay bị nắm lấy, tôi lập tức đẩy mạnh anh ra.

Triệu Diêu Thần không phòng bị, đầu va mạnh vào tường, lập tức bị rách da chảy máu.

Nhưng anh chẳng kịp lo đến đau đớn, vội lao lên nắm lấy cánh tay tôi, ánh mắt đầy hoang mang:

“A Ninh, rốt cuộc là em làm sao vậy? Chỉ vì Tiểu Bảo bị tai nạn, cần truyền máu O, anh đi hiến máu, mà em lại đòi ly hôn?”

Tôi bật cười lạnh lẽo, đang định nói: “Đúng vậy.”

Lúc này, giọng nói kinh ngạc của bác sĩ vang lên bên cạnh:

“Lạ thật, rõ ràng là nhóm máu O phù hợp, sao truyền vào lại xảy ra phản ứng đào thải?”

Bác sĩ cầm kết quả xét nghiệm, nhíu mày ngẩng lên, định hỏi Triệu Diêu Thần vài câu.

Nhưng vừa thấy đầu anh bê bết máu, ông liền kinh hãi kêu lên:

“Doanh trưởng Triệu! Anh bị sao thế này?!”

Những người đang an ủi Đường Niệm Niệm nghe thấy động tĩnh, lập tức bu lại.

Vài chiến hữu thân thiết với Triệu Diêu Thần thấy đầu anh đầy máu, lập tức bùng nổ:

“Chị dâu, đừng sợ, nói cho bọn em biết là ai làm? Ai dám ra tay với doanh trưởng Triệu ngay trên địa bàn của tụi mình?”

Tôi nhìn đám người đang bênh vực anh ta như bảo vệ con ruột, giọng điềm tĩnh:

“Là tôi đẩy đấy.”

Bọn họ sững người, không dám tin mà hỏi lại:

“Hả? Chị dâu, hai người cãi nhau à?”

Tôi khẽ đáp:

“Phải, Triệu Diêu Thần ngoại tình, tôi muốn ly hôn.”

Vừa dứt lời, đám đông lập tức xôn xao.

Một chiến hữu to lớn giận dữ bước lên một bước, chỉ tay vào mặt tôi, gào lên:

“Giang Tâm Ninh! Cô điên rồi à? Tiểu Bảo vừa mới qua đời, ai cũng đang đau lòng, cô lại ở đây bịa chuyện đòi ly hôn, còn ra tay đánh doanh trưởng Triệu, lương tâm cô bị chó gặm rồi à?!”

Đoàn trưởng cũng từ trong đám đông bước ra, mặt sầm lại, giọng nghiêm khắc quát:

“Đây là khu quân sự, không phải nơi cô muốn làm gì thì làm!”

Tôi còn chưa kịp đáp, sau lưng đã vang lên những tiếng thì thầm bàn tán.

“Các cậu còn nhớ không? Chồng của Đường Niệm Niệm năm xưa hy sinh để cứu doanh trưởng Triệu, bây giờ anh ấy quan tâm mẹ con cô ấy nhiều hơn, chẳng phải là chuyện nên làm à?”

“Đúng thế, Giang Tâm Ninh đúng là kẻ vong ân bội nghĩa, Đường Niệm Niệm đã mất chồng lẫn con rồi, vậy mà cô ta vẫn còn ở đây giành sự chú ý, đòi ly hôn, thật chẳng còn chút nhân tính nào!”

Những lời đó như kim đâm vào tai tôi, nhưng tôi không phản bác.

Triệu Diêu Thần nghe thấy những lời xì xào ấy, lập tức xoay người, giận dữ quát:

“Đủ rồi! Năm đó lão Cố hy sinh để cứu tôi, tôi chăm sóc vợ con anh ấy là điều nên làm. Nhưng tất cả những điều đó không liên quan đến A Ninh, đừng dùng đạo đức để ép cô ấy!”

“Hơn nữa, đứa bé chết rồi, cô ấy cũng đau lòng mà…”

“Im đi!”

Tôi lập tức cắt ngang, bước nhanh về phía trước.

Ngay trước mặt tất cả mọi người, tôi giơ tay lên, tát thẳng một cái thật mạnh vào mặt anh ta.

Tiếng cái bạt tai vang dội khiến mọi người chết lặng.

Tôi nhìn ánh mắt đầy kinh ngạc của Triệu Diêu Thần, từng chữ từng câu nói rõ ràng:

“Triệu Diêu Thần, cuộc hôn nhân này, nhất định phải ly hôn!”

Đoàn trưởng cuối cùng cũng không nhịn được nữa, quát lớn với vệ binh bên cạnh:

“Trói cô ta lại! Dám ra tay trước mặt tôi? Phản rồi đấy hả?!”

“Triệu Diêu Thần và Đường Niệm Niệm trong sạch, cô lại dám vu khống bừa bãi, còn đòi ly hôn — cô đang phá hoại hôn nhân quân nhân đấy!”