Lần đầu tiên, Cố Thanh Trần thật sự hoảng loạn. Anh thở dốc, túm lấy cổ áo của người giao hàng, gào lên:
“Người bảo anh mang đồ đến đâu? Cô ấy đang ở đâu?”
Người giao hàng bị dáng vẻ đáng sợ của anh làm cho hoảng sợ, lắp bắp trả lời:
“Cô ấy… cô ấy đưa đồ cho tôi từ chiều hôm qua, ở khu biệt thự phía Nam thành phố. Sau đó tôi không biết gì nữa.”
Cố Thanh Trần ngã quỵ xuống đất, như thể toàn bộ sức lực đã bị rút cạn.
Không thể nào. Làm sao cô ấy có thể ly hôn với anh? Cô ấy yêu anh nhiều như vậy cơ mà…
Anh không muốn tin vào sự thật này.
Trong đầu anh hiện lên hình ảnh những ngày đầu khởi nghiệp, khi Thẩm Chi Ý vì muốn giúp anh thu hút nhà đầu tư, đã tổ chức một buổi biểu diễn ngoài trời giữa thời tiết giá rét.
Khi đó, cả mạng xã hội chế nhạo Thẩm Chi Ý, nói cô đã mất giá trị. Cô không để tâm.
Nhưng khi những lời chỉ trích nhắm vào anh, nói rằng anh không đáng để dựa vào, cô đã đích thân phản pháo:
“Vì người mình yêu, tôi cam tâm tình nguyện.”
Ai mà không biết Thẩm Chi Ý yêu anh đến mức nào?
Người bạn thân của anh, Ngụy Đình Vũ, vội vàng đỡ anh dậy, liên tục trấn an:
“Thanh Trần, đừng lo. Có lẽ Chi Ý chỉ giận dỗi, muốn anh dỗ dành thôi. Chắc vài ngày nữa cô ấy sẽ tự quay về.”
“Em thấy là anh chiều cô ấy quá rồi. Chỉ chút chuyện nhỏ cũng bỏ nhà đi, lần này anh cứ để cô ấy tự xoay xở, đảm bảo lần sau sẽ ngoan ngoãn hơn.”
Cố Thanh Trần không trả lời, ánh mắt trở nên tối tăm, khó đoán.
Ngụy Đình Vũ bị dáng vẻ của anh làm cho sợ hãi, vội lấy điện thoại ra định gọi cho Thẩm Chi Ý, nhưng quên mất anh ta đang xem trang cá nhân của Chu Vận.
Khi ánh mắt Cố Thanh Trần chạm đến bài đăng khoe khoang của Chu Vận, sắc mặt anh lập tức thay đổi. Anh đứng bật dậy, đá một cú mạnh vào Ngụy Đình Vũ, khiến anh ta ngã lăn ra sàn.
Mọi người xung quanh bị tình huống bất ngờ làm cho kinh hãi. Khi định thần lại, đã thấy Ngụy Đình Vũ bị Cố Thanh Trần đè xuống, đánh tới tấp.
Những người khác vội lao vào can ngăn, Ngụy Đình Vũ mới có cơ hội thoát khỏi cơn thịnh nộ của anh.
Anh ta ôm lấy vết thương, phẫn nộ quát lên:
“Anh bị điên à! Vợ anh bỏ đi, sao lại trút giận lên tôi?”
Cố Thanh Trần giằng ra khỏi vòng vây, tung thêm một cú đấm vào mặt anh ta:
“Vợ tôi bỏ đi mà cậu không biết tại sao à? Cậu và Chu Vận đã làm gì?”
“Cô ta ngang nhiên khoe khoang tình cảm trên mạng xã hội, còn cậu thì âm thầm bình luận sau lưng tôi! Tất cả đều để A Ý nhìn thấy!”
“Ngụy Đình Vũ! Cậu dám nói cậu không biết mưu đồ của Chu Vận? Dám nói cậu không biết A Ý sẽ đọc được những bình luận của cậu sao?”
“A Ý đối xử tốt với cậu như vậy, cậu lại lấy oán báo ân. Cô ấy đã làm gì sai mà cậu lại đối xử với cô ấy như thế?”
Ngụy Đình Vũ nghe những lời chất vấn, mặt đầy vẻ hổ thẹn và sợ hãi.
Anh ta thật sự không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.
Anh ta biết mối quan hệ giữa Cố Thanh Trần và Chu Vận, cũng biết Cố Thanh Trần yêu Thẩm Chi Ý.
Anh ta nghĩ rằng nếu Chu Vận có thể khiến Cố Thanh Trần lung lay, cô ta hẳn có giá trị riêng. Vì vậy, anh ta mới muốn tạo mối quan hệ tốt với Chu Vận.
Nhưng anh ta không ngờ Chu Vận lại gan đến mức đăng bài mà không chặn Thẩm Chi Ý.
Nếu biết cô ấy có thể nhìn thấy, đánh chết anh ta cũng không dám bình luận.
Bây giờ thì hay rồi, Thẩm Chi Ý bỏ đi, Chu Vận mang thai, Cố Thanh Trần chỉ biết trút giận lên anh ta.
Người đàn ông này khi liên quan đến Thẩm Chi Ý đúng là điên rồ, ai mà biết kết cục của anh ta sẽ thê thảm đến mức nào.
Nghĩ đến đây, Ngụy Đình Vũ vội túm lấy tay Cố Thanh Trần, cuống quýt xin lỗi:
“Anh Cố, tôi thật sự không biết cô ấy sẽ nhìn thấy bài đăng đó. Tôi chỉ bình luận cho vui, tuyệt đối không có ý thiếu tôn trọng cô ấy.”
“Anh Cố, xin anh cho tôi một cơ hội. Tôi sẽ đích thân tìm cô ấy, quỳ xuống xin lỗi và cầu xin sự tha thứ!”
Cố Thanh Trần tháo găng tay, dùng nó vỗ nhẹ lên mặt Ngụy Đình Vũ, ánh mắt lạnh lùng:
“Được thôi, mong là cô ấy sẽ tha thứ cho cậu.”
Ngụy Đình Vũ như được đại xá, vội vàng bò dậy, kéo người đi tìm Thẩm Chi Ý.
Khi anh ta rời đi, những người khác cũng nhanh chóng kiếm cớ rời khỏi sảnh.
Cố Thanh Trần không quan tâm, anh quỳ xuống đất, lật từng trang tài liệu, từng dòng tin nhắn.
Đến giờ anh mới nhận ra, mình đã sai lầm đến mức nào.
Anh tự cho rằng bản thân giấu giếm hoàn hảo, nhưng thực tế, Thẩm Chi Ý đã biết hết về sự phản bội của anh từ lâu.
Những tin nhắn khiêu khích của Chu Vận như những nhát dao cứa vào tim anh, khiến anh đau đớn không thở nổi.
Anh không dám tưởng tượng cảm giác của Thẩm Chi Ý khi nhìn thấy những thứ đó.
Khi đọc đến đoạn Chu Vận gửi tin nhắn sau ngày anh hứa sa thải cô ta, nói rằng cô ta thích nhất là ở trong văn phòng với anh, anh lập tức hiểu tại sao hôm đó Thẩm Chi Ý lại hỏi anh về việc sa thải Chu Vận.
Anh còn mạnh miệng khẳng định không dám làm trái ý cô.
Giờ nhớ lại giọng nói của cô ngày hôm đó, anh chỉ thấy cay đắng. Cô hẳn đã đau lòng đến tột cùng.
Anh cũng không quên ngày dẫn cô đi ăn tối, khi Chu Vận gửi tin nhắn cá cược, xem cô ta có thể gọi anh đến hay không.
Kết quả thì sao?
Anh đấm mạnh vào mặt mình. Ký ức ùa về như một nhát dao: Anh đã để cô thua cược.
Ngày hôm sau, cô ngất trước cửa nhà.
Nỗi đau thắt chặt trong lòng anh. Anh vội lái xe đến nhà hàng hôm đó, hỏi quản lý về tối xảy ra sự việc.
Quản lý nói rằng Thẩm Chi Ý đã ngồi đợi ở nhà hàng đến nửa đêm, đến khi nhà hàng đóng cửa, cô mới rời đi.
Cô từ chối gọi xe và một mình đi bộ dưới mưa về nhà.
Trái tim Cố Thanh Trần như bị bóp nghẹt. Anh không dám tưởng tượng cảm xúc của Thẩm Chi Ý khi cô bước đi trong cơn mưa đêm.
Anh chính là một kẻ tồi tệ.
14
Cố Thanh Trần tự tát mình mấy cái thật mạnh, sau đó như một con sư tử điên cuồng, anh đấm thẳng vào mặt quản lý nhà hàng:
“Cô ấy nói không cần xe là anh không chuẩn bị sao? Sao anh có thể để một cô gái một mình đội mưa đi bộ về? Đây là cách các người đối xử với khách hàng à?”
Anh không thể kiềm chế nổi nữa, chỉ muốn trút hết cơn giận đang bùng lên trong lòng.
Khi nhận ra mình đã đi quá giới hạn, anh đã bị đưa đến đồn cảnh sát.
Ngồi trong phòng thẩm vấn, Cố Thanh Trần im lặng, khuôn mặt vô cảm, ánh mắt trống rỗng đối diện với những lời cáo buộc từ quản lý nhà hàng và các nhân chứng.
Một lát sau, Chu Vận đến. Cô ta đưa cho bên khiếu nại một khoản tiền lớn, và cuối cùng, họ đồng ý hòa giải.
Ra khỏi đồn cảnh sát, Chu Vận vừa khóc vừa ôm lấy anh:
“Thanh Trần, em đã nghe hết mọi chuyện rồi. Là do Thẩm Chi Ý không biết điều, tự mình rời khỏi anh. Anh không thể tự hành hạ bản thân như vậy được!”
“Nếu anh có chuyện gì, em và con biết phải làm sao?”
Nhìn gương mặt đẫm nước mắt của Chu Vận, ánh mắt Cố Thanh Trần lạnh lùng hiện lên một tia giận dữ.
Trước đây, mỗi khi thấy cô ta khóc, anh luôn muốn yêu thương và an ủi. Nhưng bây giờ, nước mắt của cô ta chỉ khiến anh cảm thấy phiền phức đến khó chịu.
Anh đột ngột siết lấy cổ Chu Vận, ánh mắt đầy sát khí, giọng nói trầm thấp, đáng sợ:
“Chính cô là người đã không ngừng khiêu khích vợ tôi, khiến cô ấy hoàn toàn thất vọng về tôi. Cô ấy rời bỏ tôi rồi, cô hài lòng chưa?”
Chu Vận bị siết chặt cổ, không thốt lên lời, chỉ có thể ra sức đập tay lên cánh tay anh.
Khi cô ta gần như nghẹt thở, anh mới buông tay, đẩy cô ta ngã xuống đất.
Chu Vận nằm thở dốc, cố hít lấy từng ngụm không khí, như vừa thoát chết trong gang tấc.
Khi cô ta định mở miệng giải thích, Cố Thanh Trần lạnh lùng ngắt lời:
“Cô không cần vội vàng biện minh. Bây giờ chưa phải lúc tôi tính sổ với cô.”
“Những gì cô đã làm, tôi sẽ tự mình điều tra rõ. Đợi đến khi sự thật sáng tỏ, đó sẽ là lúc chúng ta giải quyết tất cả.”
Ánh mắt anh dừng lại trên người Chu Vận, không chút cảm xúc, lạnh lẽo như nhìn một cái xác:
“Chu Vận, tốt nhất bây giờ cô nên về nhà cầu nguyện, mong rằng vợ tôi sẽ quay lại bên tôi.”
Giọng anh đột nhiên trầm xuống, ánh mắt đỏ ngầu đầy nguy hiểm:
“Nếu không…”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô ta, giọng nói lạnh buốt như băng:
“Cô và tôi cùng xuống địa ngục!”
15
Đây là lần đầu tiên Chu Vận nhìn thấy một Cố Thanh Trần đáng sợ đến vậy. Trước đây anh cũng từng mắng, từng dữ dằn với cô ta, nhưng chưa bao giờ giống như bây giờ.
Giống như một ác quỷ bước ra từ địa ngục.
Chu Vận bất chợt hối hận. Cô ta không nên chọc giận Thẩm Chi Ý.
Nhưng rồi cô ta nhanh chóng tự trấn an, nghĩ rằng mình đang mang thai, dù Cố Thanh Trần có tức giận đến đâu cũng không thể làm gì quá đáng với cô ta.
Bây giờ chẳng qua là anh chưa chấp nhận được việc Thẩm Chi Ý rời đi. Đợi thời gian qua đi, tình cảm dù sâu đậm đến đâu cũng sẽ phai nhạt.
Nghĩ đến đây, niềm hy vọng trong lòng Chu Vận bỗng bừng lên. Cô ta mềm mại tựa vào người anh, giọng nũng nịu:
“Thanh Trần, anh nói gì vậy? Em thật sự không cố ý chọc giận chị Chi Ý. Anh hung dữ thế này, con sẽ bị dọa sợ mất.”
“Chị Chi Ý chắc chắn không thích em, muốn gây chia rẽ giữa chúng ta. Những đoạn tin nhắn kia có thể là giả… A!”
Câu nói của Chu Vận còn chưa dứt, đã bị một cái tát mạnh giáng xuống.
Cố Thanh Trần nắm lấy tóc cô ta, ánh mắt rực lửa:
“Chu Vận, đừng để tôi nghe thấy cô nói xấu vợ tôi thêm một lời nào nữa. Nếu không, cô biết hậu quả rồi đấy!”
“Bây giờ, biến xuống xe cho tôi!”
Chu Vận bị sự giận dữ của anh làm cho sợ hãi, không dám cãi lời, chỉ biết mở cửa xe và bước xuống.
Cố Thanh Trần nhấn ga, chiếc xe lao vút khỏi đồn cảnh sát. Anh lập tức gọi điện cho bên nhà họ Triệu, yêu cầu cung cấp đoạn ghi hình khi anh và Chu Vận khiêu vũ, rồi lái xe về nhà.
Anh hy vọng khi về đến nhà, Thẩm Chi Ý sẽ ở đó.
Anh sẽ quỳ xuống chân cô, cầu xin sự tha thứ. Chỉ cần cô chấp nhận, anh nguyện làm bất cứ điều gì.
Nhưng vừa về đến cổng, anh nhìn thấy người giao hàng đã đợi sẵn. Họ nhìn anh như thấy được cứu tinh, vội vàng tiến lên:
“Tổng giám đốc Cố, chúng tôi mang lễ phục đến cho phu nhân, nhưng quản gia bảo chúng tôi mang về. Anh xem thế nào…”
Cố Thanh Trần nén giận, cẩn thận nhận lấy lễ phục:
“Đã chỉnh sửa xong kích thước chưa?”
“Rồi ạ, nhưng…”
Nhân viên ngập ngừng, như không biết có nên nói hay không.
“Có gì thì nói mau!”
“Dạ… hôm qua khi phu nhân đến thử lễ phục, có một cô gái mang theo thẻ phụ của anh đến. Cô ta nói rằng mình là bạn gái của anh và cũng muốn thử lễ phục.”
“Cô ta thử xong liền nói rằng lễ phục rất hợp với mình và mang đi luôn. Cô ta bảo sẽ thông báo lại với anh.”
Đầu óc Cố Thanh Trần thoáng chao đảo. Người họ nói chắc chắn là Chu Vận. Nhưng hôm qua cô ta chẳng phải đã nói rằng không nuốt nổi cơm và nhờ anh mua món nhím biển yêu thích cho mình sao…
Không đúng! Anh hoàn hồn, nhìn nhân viên:
“Vậy lúc vợ tôi thử lễ phục, Chu Vận cũng ở đó. Hai người họ đã gặp nhau đúng không?”
Nhân viên trông ngại ngùng, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu:
“Sau khi anh rời đi, cô Chu đã gặp phu nhân. Cô Chu còn nói… nói…”
Thấy cô nhân viên ấp úng, anh lạnh giọng:
“Chuyển đoạn ghi hình hôm qua của họ cho tôi ngay.”
Nhân viên vội vàng gật đầu.
Cố Thanh Trần mang lễ phục vào nhà. Người giúp việc định tiến đến cầm lấy nhưng anh lách qua:
“Phu nhân đã về chưa?”
Người giúp việc lắc đầu:
“Chúng tôi đã kiểm tra camera quanh đây, sau khi phu nhân rời đi chiều qua, cô ấy không quay lại.”
“Chúng tôi gọi điện nhiều lần nhưng không ai bắt máy.”
Cố Thanh Trần nhắm mắt, cố nén sự tuyệt vọng:
“Tiếp tục gọi! Gọi đến khi nào được thì thôi!”
“Cử người điều tra xem cô ấy đã lên xe nào, có mua vé máy bay hay tàu hỏa không. Và kiểm tra xem Mộ Vân cùng đoàn múa của cô ấy có đang ở trong nước không. Nhanh lên!”
Anh cẩn thận treo lễ phục vào phòng thay đồ của Thẩm Chi Ý. Thấy quần áo của cô vẫn nguyên vẹn, anh thoáng thở phào.
Cô không mang theo đồ đạc, có lẽ chỉ ra ngoài hít thở không khí, muốn làm anh sợ một chút thôi. Có lẽ cô không định rời đi lâu dài.
Các đoạn ghi hình từ nhà họ Triệu và trung tâm thương mại được gửi đến điện thoại của anh.
Mang theo chút hy vọng cuối cùng, anh mở xem, lòng không ngừng cầu nguyện rằng sẽ không có thêm tin xấu nào nữa.
Chỉ cần Thẩm Chi Ý không tận mắt nhìn thấy anh và Chu Vận thân mật, anh vẫn có thể giải thích, đổ lỗi mọi thứ là giả, là do Chu Vận bịa đặt.
Đúng, chỉ cần nói như vậy là được!
Nhưng lời cầu nguyện của anh không được đáp lại.
Thẩm Chi Ý đã tận mắt nhìn thấy anh và Chu Vận nhảy múa, đã chứng kiến những khoảnh khắc âu yếm của hai người.
Không chỉ thế, Chu Vận còn mặc lễ phục vừa vặn, đứng trong trung tâm thương mại châm chọc cô, nói cô là kẻ không được yêu thương.
Nhìn ánh mắt tràn đầy bi thương của Thẩm Chi Ý qua đoạn ghi hình, Cố Thanh Trần tự tát mình thêm một cái.
Anh làm sao có thể đối xử với cô như vậy?
Khi anh và Chu Vận đang thân mật trên giường, cô lại một mình đội mưa đi trong màn đêm, đến mức ngất xỉu trước cửa nhà.
Khi anh chìm trong niềm vui vì Chu Vận mang thai, cô lại rời đi trong sự cô đơn và đau khổ.
Anh để Chu Vận lấy đi lễ phục của cô, để cô bị châm biếm, bị sỉ nhục.
Cố Thanh Trần nghĩ đến những hình ảnh đó, chỉ muốn bóp chết chính mình.
Anh từng thề sẽ yêu thương cô như công chúa. Vậy mà người làm tổn thương cô sâu nhất lại chính là anh.