Khi tôi chuẩn bị bỏ thuốc vào ly rượu của ảnh đế, đột nhiên trước mắt tôi hiện ra một loạt bình luận.
【Nữ phụ ác độc lại đi trên con đường không lối về rồi!】
【Dù có thể qua đêm với ảnh đế, nhưng sau đó bị ảnh đế trả thù, lộ ảnh khỏa thân.】
【Cuối cùng còn bị fan cuồng đánh chết, thảm không từ nào tả xiết!】
Tôi hoảng sợ đến mức run tay, bột thuốc rơi vào ly rượu của thái tử gia cảng thành bên cạnh.
Bình luận bùng nổ ngay lập tức.
【???】
【Cô ấy biết thái tử gia bị liệt nửa người là giả sao?】
【Chứ gì nữa? Phần dưới còn khỏe lắm nhé!】
01
Khi đẩy Tần Chu về phía phòng tổng thống trên tầng cao nhất của khách sạn, tôi vẫn còn chưa hoàn hồn.
Vừa rồi, tôi vô tình đổ nhầm thuốc kích thích vào ly rượu của anh ta.
Vị thái tử gia cảng thành lạnh lùng, quyết đoán này liền cầm lên uống cạn một hơi, rồi ngủ ngay tại chỗ.
Tin xấu là, nửa tiếng sau anh ta sẽ không thể kìm chế được ham muốn.
Nhưng tin tốt là… Tần Chu là một người khuyết tật.
Còn là kiểu ngồi xe lăn, liệt nửa người.
Chắc là không có “chức năng” đó đâu nhỉ?
Chỉ cần đưa anh ta về phòng, mọi chuyện sẽ coi như chưa từng xảy ra.
Tôi buộc mình phải giữ bình tĩnh.
Nhưng trước mắt lại hiện ra những dòng chữ kỳ lạ.
【Nữ phụ còn chưa tin à?】
【Thái tử gia sắp “dựng cột trời” luôn rồi đấy!】
【Chưa nạp VIP thì nhanh lên, lát nữa là nội dung trả phí!】
Tôi vô thức dừng bước.
Tầng cao nhất của khách sạn rất yên tĩnh, hành lang chỉ vang lên tiếng thở đều đều của Tần Chu.
Hàng mi dài của anh khẽ động, phủ bóng lên gương mặt tuấn tú, trắng ngần như ngọc.
Ánh mắt tôi lướt qua yết hầu nhô cao, rơi xuống phần thân dưới của anh.
Nơi đó được phủ bởi một tấm chăn mỏng.
“Dựng cột trời” á, nhìn chẳng ra gì cả.
Kỳ lạ thật.
Sao tôi lại tin mấy dòng chữ kỳ quái này chứ?
Tôi cắn răng, vừa đẩy Tần Chu tiếp tục đi về phía trước, vừa mò tìm thẻ phòng trong túi áo vest của anh.
Nhưng dòng chữ trước mắt càng lúc càng lướt nhanh.
【Phía trước cảnh báo cao năng!!!】
Cao năng gì chứ?
Thẻ phòng đâu?
Đang sốt ruột tìm kiếm, một bàn tay hơi lạnh bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi.
“Thẻ phòng ở túi dưới của tôi.”
Hơi thở ấm áp, phảng phất hương rượu, bao quanh đầu mũi tôi.
Tôi hơi nghiêng đầu, liền chạm phải ánh mắt đen sâu thẳm, lạnh băng của Tần Chu – ánh mắt như một con rắn độc ẩn mình đã lâu.
Chẳng phải anh ta đang ngủ sao?
“Xin lỗi, Tần tiên sinh!”
Tôi vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, vội vàng muốn rút tay ra.
Nhưng lực tay của Tần Chu mạnh đến đáng sợ, anh nắm chặt lấy tay tôi, kéo thẳng xuống phía dưới người anh.
Bàn tay tôi lướt qua một vật cứng rắn nào đó, rồi chạm đến một tấm thẻ phòng ấm nóng.
“Lấy ra, mở cửa đi.”
Giọng nói của Tần Chu rất nhẹ, nhưng lại mang theo sự uy hiếp đầy áp lực.
“Chẳng phải đây là thứ em luôn muốn sao?”
02
【Thích kiểu nhân vật thái tử gia tsundere này ghê!】
【Đúng đó, rõ ràng là thầm yêu nữ phụ mười mấy năm rồi, còn nói là do người ta muốn.】
【Mấy người không thể thông cảm cho sự tự ti của người khuyết tật à?】
【Người bên trên đọc truyện không kỹ rồi đúng không? Rõ ràng là sớm đã chữa khỏi!】
Tạm gác lại chuyện thầm yêu hay phản diện gì đó.
Tần Chu là người nổi tiếng lạnh lùng, tàn nhẫn.
Nếu bây giờ tôi bỏ chạy, chắc ngày mai sông cảng thành sẽ có thêm vài xác nữ vô danh nhỉ?
Tôi cố gắng giữ cho tay mình không run rẩy, lấy thẻ phòng từ túi quần anh, quẹt mở cửa phòng.
Tần Chu từ tốn lăn xe vào phòng.
Sau đó, anh thản nhiên đứng dậy khỏi xe lăn.
…Đứng dậy…
Tôi trợn tròn mắt, chết lặng tại chỗ.
Cả cảng thành đều biết, Tần Chu bị ngã từ nhỏ, ngồi xe lăn mười mấy năm trời.
Sao đột nhiên lại đứng lên được?
Chẳng lẽ mấy dòng bình luận kia nói thật, anh đã sớm chữa khỏi rồi?
“Lại đây.”
Tần Chu đặt tay lên khóa thắt lưng, hất cằm về phía tôi.
“Đừng để tôi phải nói lần thứ hai.”
Thú thật, Tần Chu vừa đẹp trai, dáng người chuẩn, lại có quyền lực.
Ngủ với anh một đêm cũng không thiệt thòi.
Chỉ là… tôi còn có người quan trọng hơn cần phải “ngủ”.
Nếu đúng như bình luận nói, Tần Chu đã thầm yêu tôi mười mấy năm…
Vậy thì chắc tôi chạy cũng không sao đâu nhỉ?
“Tần tiên sinh, tôi…”
Tôi lùi lại hai bước, hít sâu.
“Tôi đi mua bao.”
Nói xong, tôi quay người đóng cửa, bỏ chạy.
Dù Tần Chu không bị liệt, nhưng anh đã uống thuốc, tạm thời chắc không đuổi theo được.
【Trả tiền lại!】
【Trả tiền lại!】
【Gì thế này, đang xem giữa chừng lại cắt ngang?】
【Không sao, đừng nói là khách sạn, cả cảng thành này là của thái tử gia, cô ấy chạy đi đâu được chứ?】
【Ê, nam chính đến rồi kìa!】
Tôi không còn tâm trạng nhìn mấy dòng chữ đang trôi nhanh trước mắt, chỉ cầu mong thang máy xuống nhanh hơn.
Nhưng khi tiếng “ting” vang lên, thang máy đột ngột dừng lại.
Người mới vào bước đi loạng choạng, cả người đầy mùi rượu, áp sát tôi vào vách thang máy chật hẹp.
“Lâm Quỳ Sương, em cho anh uống cái gì vậy?”
Giang Tự Triết?
Tôi theo phản xạ đẩy anh ra, nhưng anh lại ôm tôi chặt hơn.
“Anh uống xong, người… sao lại nóng như vậy?”
Tôi im lặng một lúc, rồi thành thật trả lời.
“Nước sôi.”
03
Đúng vậy, ban đầu tôi định bỏ thuốc vào ly của Giang Tự Triết.
Tối nay là buổi ra mắt phim mới của anh ta.
Tôi muốn nhân cơ hội này bỏ thuốc, nối lại tình xưa, tiện thể xin anh ta cho một vai nhỏ trong bộ phim mới.
Nhưng ngay lúc chuẩn bị bỏ thuốc, vài dòng bình luận đột nhiên hiện ra trước mắt tôi.
【Nữ phụ ác độc lại đi trên con đường không lối về!】
【Dù có thể qua đêm với ảnh đế, nhưng sau đó sẽ bị anh ta trả thù, lộ ảnh nóng.】
【Tệ hơn là còn bị fan cuồng đánh chết, thảm không thể tả!】
Tôi sợ đến mức tay run, làm thuốc rơi vào ly rượu của Tần Chu.
Lúc đó tôi còn tưởng là do ăn uống quá độ nên sinh ảo giác.
Nhưng bây giờ, khi thấy Tần Chu đứng dậy, tôi buộc phải tin những dòng bình luận đó là thật.
Giang Tự Triết muốn hại tôi.
Tôi coi anh ta là chỗ dựa, vậy mà anh ta lại muốn hại tôi!
“Em muốn vai gì? Anh cho em, đừng tìm người khác.”
Trong cơn hoảng hốt, những nụ hôn nóng rực của Giang Tự Triết phủ kín lên tôi.
【Nam chính sao lại hôn nữ phụ ác độc thế?!】
【Đúng vậy, nữ phụ rõ ràng không bỏ thuốc anh ta, chỉ đưa cho anh ta một ly nước bình thường!】
【Nam chính thấy nữ phụ bỏ thuốc cho thái tử gia nên hoảng đấy!】
【Anh ta hoảng cái gì? Trước giờ không phải luôn ghét nữ phụ sao?】
Tôi thích cách bình luận nhận xét về mình.
Tôi vốn ác độc thật.
Năm đó, tôi nổi hứng muốn thử sức trong giới giải trí, nhà họ Lâm liền tài trợ, mở hẳn cho tôi một công ty điện ảnh.
Dựa vào quyền thế của nhà họ Lâm, tôi ngang ngược trong giới, phụ nữ thì tát một cái, đàn ông thì hai cái.
Để có được Giang Tự Triết, tôi dùng đủ mọi thủ đoạn thấp hèn.
Sau khi thân phận giả của tôi bị vạch trần, tôi vẫn mặt dày bám lấy anh ta.
Anh ta ghét tôi đến mức phong sát tôi toàn ngành.
Giờ thấy tôi đắc tội với thái tử gia, lẽ ra anh ta nên vui mới phải.
Chẳng lẽ giờ phút này, anh ta vẫn muốn hại tôi?
“Giang Tự Triết!”
Tôi giật mình tỉnh lại, cắn mạnh vào lưỡi anh ta.
Giang Tự Triết cuối cùng cũng đau đến mức buông tôi ra.
Máu chảy ra từ khóe môi anh ta, trông có chút tội nghiệp.
“Xin lỗi, anh…”
Giang Tự Triết luống cuống lau đi vết máu trên mặt, vẫn muốn ôm tôi lần nữa.
Cơn giận bốc lên, tôi quên mất mục tiêu tối nay, giơ chân đá thẳng vào hạ bộ anh ta.
“Á!!!”
Anh ta hét thảm, ôm lấy vùng dưới ngã sõng soài trên sàn.
Xong rồi.
Toang thật rồi.
Tôi làm sao có thể đá Giang Tự Triết chứ?
Vai diễn phải làm sao? Tiền phải làm sao? Bố mẹ tôi bệnh thì làm sao?
Mục tiêu tối nay, vốn là để lấy lòng anh ta mà!
Dù gì, sau khi anh ta phong sát tôi, không chỉ không kiếm được tiền, tôi còn nợ một khoản bồi thường hợp đồng khổng lồ.
Nếu không phải bố mẹ ruột của tôi đang bệnh nặng, cần tiền chữa trị gấp.
Tôi cũng không đến mức phải hạ sách như vậy.
【Nữ phụ ngốc quá!】
【Bố mẹ ruột giả bệnh để lợi dụng sự thương hại của cô ấy, bắt cô ấy bỏ thuốc cho ảnh đế, cuối cùng thân bại danh liệt!】
【Tội nghiệp, đến chết cô ấy cũng không biết mình bị bố mẹ ruột hại.】
Tôi sững sờ tại chỗ.
04
Khi lê thân xác mệt mỏi trở về phòng trọ, đã là ba giờ sáng.
Người đòi nợ vừa ghé qua một vòng.
Ngoài cửa sắt rỉ sét là một xấp hóa đơn tiền điện nước chưa thanh toán, cùng vài vết đập phá còn mới.
Tôi thở dài, cẩn thận đẩy cửa bước vào, ngồi phịch xuống sofa.
Trong phòng tối đen, chỉ có màn hình điện thoại phát ra ánh sáng mờ nhạt.
【Con gái, bệnh viện lại giục chúng ta nộp tiền rồi.
Lần này cần ba trăm ngàn.
Thuốc lần trước đưa con, tối nay nhớ cho Giang Tự Triết uống, uống xong sẽ có tiền.
Sao con không trả lời tin nhắn?
Đừng quên, chúng ta mới là bố mẹ ruột của con! Con không thể thấy chết mà không cứu!】
Tôi gõ vài dòng, rồi lần lượt xóa đi, cuối cùng chỉ để lại ba chữ:
【Thật không?】
Tại sao họ đột nhiên lại bị bệnh?
Tại sao bệnh viện mãi không tìm ra bệnh tình?
Từ nhỏ tôi lớn lên trong nhà họ Lâm, không thể ở bên họ chăm sóc, nên luôn cảm thấy áy náy.
Tôi gạt bỏ lòng tự trọng, đánh cược tất cả để xin Giang Tự Triết tha thứ.
Nếu không có những dòng bình luận đột nhiên xuất hiện kia, liệu tôi có thật sự bị chính bố mẹ ruột của mình hại chết không?
Tôi tuy xấu xa, nhưng không ngu ngốc.
Ngừng tay một lúc, tôi xóa sạch khung nhập liệu, sau đó chặn tất cả liên lạc từ họ.
【Đúng rồi đó, mau lao vào vòng tay của thái tử gia đi! Ghép đôi cặp vợ chồng ác độc nào!】
【Buồn cười ghê, thái tử gia tưởng cô ấy thật sự đi mua bao, đang tắm táp toàn diện không sót chỗ nào ở khách sạn.】
【Ảnh không biết là trong tủ đầu giường có sẵn sao…】
【Không có kinh nghiệm thực chiến là vậy đó!】
Tôi suýt nữa quên mất chuyện này.
Giờ thì xong rồi.
Không chỉ đắc tội với Giang Tự Triết, còn chọc giận cả nhà họ Lâm.
Kéo theo cả Tần Chu cũng đắc tội nốt.
Tôi làm sao còn có thể sống yên ổn ở cảng thành đây?
Ngẫm nghĩ một lúc, tôi nhanh chóng bắt được từ “nữ phụ” trong dòng bình luận.
Thật ra tôi rất thích đọc tiểu thuyết.
Trong truyện, kiểu nhân vật như tôi – giả thiên kim, chuyên chèn ép nam chính, hãm hại nữ chính, tích đủ mọi loại buff ác độc – kết cục thường rất thảm.
Giờ mọi thứ tôi vướng bận đều đã mất, chi bằng cứ rời đi luôn cho rồi.
Dù hơi chật vật một chút, nhưng ít nhất vẫn giữ được mạng sống.