Trên đời này điều buồn cười nhất chính là:
Người làm bạn tổn thương sâu sắc nhất, lại là người khóc lóc cầu xin bạn tha thứ.
Lục Hành Chu cũng bước vào, sắc mặt ông ta u ám không chịu nổi.
Ông nhìn tôi, giọng khàn đặc:
“Tiểu Hoa, chúng ta là một gia đình… ba mẹ cũng bị kẻ xấu lừa, con tha thứ cho ba mẹ được không?”
“Gia đình à?” Tôi ngắt lời ông ta. “Khi ông đá gãy xương sườn tôi, chúng ta là gia đình sao?”
“Khi tôi bị buộc dây kéo lê sau xe, chúng ta là gia đình sao?”
“Khi tôi bị bêu xấu giữa trường, bị tước quyền thi đại học, các người ở đâu?”
Tôi quay đầu nhìn về phía Mạnh Hiểu Ức.
“Tôi biết, bà luôn coi tôi là nỗi ô nhục, bà ghét tôi, hận tôi.”
“Nhưng dù gì đi nữa, tôi cũng là đứa con mà bà đã mang nặng đẻ đau mười tháng sinh ra. Sao bà có thể đối xử với tôi như vậy!?”
Những lời chất vấn của tôi như từng nhát dao, đâm thẳng vào tim họ.
Họ không nói được gì, trên gương mặt chỉ còn lại sự đau đớn và hối hận không thể vãn hồi.
Cuối cùng, chính bà nội đứng ra, yêu cầu họ rời khỏi phòng bệnh.
“Bây giờ nói gì cũng vô ích, chỉ càng khiến Tiểu Hoa thêm tổn thương.”
“Hãy cho con bé một chút thời gian, cũng cho chính các người một chút thời gian để tự nhìn lại mình.”
Từ ngày hôm đó, phòng bệnh của tôi được chuyển từ phòng đơn bình thường sang phòng VIP cao cấp nhất.
Túi hiệu giới hạn toàn cầu, quần áo, trang sức xa xỉ… được mang đến liên tục như nước chảy.
Nhưng tôi không thèm liếc nhìn lấy một lần.
Lục Hành Chu bỏ hết mọi công việc, ngày nào cũng ở bệnh viện.
Từ một kẻ quyền lực quen sống trong nhung lụa, ông ta bắt đầu học cách nghiên cứu công thức nấu ăn, tự mình vào bếp, đổi món mỗi ngày, nấu đủ loại món bổ dưỡng đắt tiền cho tôi.
Nhưng những món ông ta đem đến, tôi không động đến dù chỉ một miếng.
Mạnh Hiểu Ức lúc tỉnh lúc mê.
Bà ta không dám đến gần tôi, ngày nào cũng đứng từ xa trước cửa phòng bệnh, qua tấm kính nhỏ nhìn vào, nhìn suốt cả ngày.
Lục Mộng Mộng đã bị bí mật đưa đi.
Cái tên đó, từ nay không còn ai trong nhà họ Lục nhắc đến nữa.
Còn tôi, khi sức khỏe vừa đỡ hơn một chút, chỉ đưa ra một yêu cầu.
“Tôi muốn tham gia kỳ thi đại học.”
Lục Hành Chu đã vận dụng tất cả mối quan hệ, giúp tôi phục hồi tư cách dự thi.
Kỳ thi chỉ còn cách đúng một tháng.
Tôi xuất viện, quay trở lại nhà họ Lục.
Phòng của tôi được trang hoàng như một tòa lâu đài cổ tích, chất đầy những thứ mà tôi từng thích.
Nhưng giờ đây, trong mắt tôi, tất cả những thứ đó chẳng khác gì rác rưởi.
Tôi dồn toàn bộ sức lực vào việc ôn luyện cho kỳ thi cuối cùng.
Chỉ có bà nội là người duy nhất được tự do ra vào phòng tôi.
Bà không nói nhiều, chỉ lặng lẽ đưa tôi tài liệu ôn tập mới nhất và các bữa ăn đã được chuẩn bị đầy đủ dinh dưỡng.
Một ngày nọ, Lục Hành Chu đặt một tập tài liệu lên bàn học của tôi.
“Tiểu Hoa, đây là thứ bố muốn dành cho con.”
Đó là một bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.
15% cổ phần tập đoàn Lục thị.
Đủ để tôi sống cả đời trong xa hoa, không bao giờ lo thiếu thốn.
Ông ta nghĩ, như thế là có thể bù đắp tất cả.
Tôi cầm lấy tập hồ sơ nặng trĩu đó.
Trước ánh mắt đầy hy vọng của ông ta, tôi đặt nó… làm tấm lót dưới giấy nháp.
Kỳ thi đại học kết thúc, Mạnh Hiểu Ức đưa tôi ra vườn.
Chính giữa sân, có một sợi xích sắt.
Kiểu dáng giống hệt với sợi xích từng buộc vào mắt cá chân bà năm xưa.
Trước ánh mắt của tôi, Mạnh Hiểu Ức quỳ gối trên bãi cỏ.
Bà khóa một đầu sợi xích vào chân mình, rồi đưa đầu còn lại đến trước mặt tôi.
“Tiểu Hoa, mẹ sai rồi.”
Nước mắt bà rơi như mưa, giọng nói khản đặc.
“Con trói mẹ lại, đánh mẹ, mắng mẹ… giống như những gì người ta từng làm với mẹ…”
“Chỉ cần con thấy hả giận, chỉ cần con chịu tha thứ cho mẹ, cái gì mẹ cũng chấp nhận.”
Tôi nhìn khuôn mặt nhòe nước ấy, trong lòng không gợn sóng, thậm chí thấy buồn nôn.
Cảnh tượng này, thật nực cười và đáng thương.
Tôi không đưa tay nhận lấy sợi xích đó.
Chỉ lặng lẽ nhìn bà.
“Gương vỡ rồi, có ghép thế nào cũng không quay lại như cũ.”
“Mạnh Hiểu Ức, những gì bà làm hôm nay, không phải vì tôi.”
“Sự hối lỗi của bà… chỉ là để khiến bản thân bà cảm thấy dễ chịu hơn mà thôi.”
Ngày công bố kết quả thi đại học, bầu không khí trong biệt thự nhà họ Lục căng thẳng đến nghẹt thở.
Lục Hành Chu và Mạnh Hiểu Ức ngồi trên ghế sofa phòng khách, thấp thỏm không yên.
Bà nội ngồi cạnh tôi, cùng tôi tra điểm trên máy tính.
Khi con số đại diện cho thủ khoa khối Tự nhiên toàn tỉnh hiện lên trên màn hình, bà nội xúc động đến rưng rưng nước mắt.
“Con ngoan quá! Tiểu Hoa của bà là thủ khoa rồi!”
Tôi chính là thủ khoa khối Tự nhiên của tỉnh năm nay.
Tin tức này như một quả bom tấn, khiến cả nhà họ Lục sôi sục.
Truyền thông đổ xô đến, cổng nhà họ Lục gần như bị dẫm nát.
ĐỌC TIẾP : https://vivutruyen.net/luc-tieu-hoa/chuong-6

