Năm thứ năm ly thân với Lục Uyên trong cuộc hôn nhân này.

Tôi gặp tai nạn ngoài ý muốn, chết nơi đất khách quê người, chỉ để lại cô con gái bốn tuổi, yếu ớt bệnh tật.

Tối hôm đó, ba tôi gọi điện cho Lục Uyên.

Giọng nói bên kia lạnh nhạt, đầy khó chịu: “Đứa trẻ không phải con tôi.

Tôi đã ly thân với Đường Ân năm năm rồi, đã đủ điều kiện để xem là ly hôn thực tế. Dù cô ta có chết cũng đừng tìm tôi!”

Ba tôi cố gắng giải thích bằng giọng điệu nhẫn nại:

“Về mặt pháp lý, cậu vẫn là chồng của Tiểu Ân.

Cần cậu ký xác nhận giấy chứng tử, thì đứa trẻ mới được làm thủ tục nhận nuôi.”

Ba tôi tuổi đã cao, không còn sức để chăm sóc cháu ngoại.

Nhưng ông cũng rất rõ, đứa trẻ này, Lục Uyên sẽ không nhận.

Bên kia cười lạnh vì tức giận:

“Vì không muốn ly hôn, giờ đến cả cái chết cũng dám bịa ra?

Vậy thì chúc cô ta sớm toại nguyện đi!”

Cuộc gọi bị dập máy một cách thẳng thừng.

Không còn nơi nào để gửi gắm đứa trẻ, ba tôi đành mang theo con gái tôi, giấy chứng tử và ảnh chụp thi thể.

Ngàn dặm xa xôi, tìm đến tận công ty của Lục Uyên.

1

Đêm tôi qua đời.

Lục Uyên gọi cho tôi lần cuối.

Suốt năm năm qua, quan hệ vợ chồng chúng tôi không hòa thuận, luôn sống ly thân ở hai nơi.

Vì tôi không đồng ý ly hôn, Lục Uyên nhiều lần gọi điện tranh cãi gay gắt với tôi.

Lần này cũng không ngoại lệ, giọng anh ta bên kia vẫn giận dữ như thường:

“Đường Ân, cô nghĩ trốn đi nơi khác là có thể kéo dài chuyện này mãi sao?

Tôi đã ly thân với cô năm năm rồi, như thế đủ để xử ly hôn!”

Tôi đã tranh cãi với anh ta quá nhiều lần. Lần này, tôi không lên tiếng.

Qua cửa kính lớn của nhà hàng, tôi nhìn người phụ nữ đang ngồi bên bàn ăn.

Cô ấy là thân chủ của tôi.

Tôi vừa giúp cô ấy thắng một vụ kiện liên quan đến bạo lực gia đình nghiêm trọng, khiến chồng cô phải ngồi tù.

Cô ấy cảm kích nhưng cũng lúng túng, mời tôi đến đây ăn một bữa cơm.

Chỉ mới ngoài ba mươi tuổi, nhưng toàn thân đầy vết thương, gầy gò đến mức hốc mắt lõm sâu.

Cô ấy vừa khóc vừa nói với tôi rằng: cuối cùng cô ấy đã được tự do.

Tôi chợt nhận ra, năm nay mình cũng sắp ba mươi.

Tôi và Lục Uyên, kết hôn năm năm, cũng ly thân năm năm.

Bên kia điện thoại, giọng nói giận dữ của Lục Uyên lại vang lên lần nữa:

“Tôi không muốn tốn thời gian vì loại người như cô mà ra tòa.

Ký tên vào giấy ly hôn đi, cả hai ta đều đỡ phiền.”

Tôi đứng bên đường, trong buổi hoàng hôn giữa mùa hè oi bức.

Im lặng hồi lâu, cuối cùng tôi khẽ đáp:

“Ừ, tôi đồng ý.”

Có lẽ vì quá bất ngờ, bên kia im bặt.

Một lúc sau, tôi mới nghe thấy giọng anh ta trở lại.

Không rõ là do quá vui mừng hay vì ngại ngùng, giọng nói của người đàn ông kia như có phần lúng túng:

“Tốt nhất là cô nên nói được làm được.”

Tôi chẳng biết trong lòng mình là cảm xúc gì.

Ăn xong bữa tối, tôi đến nhà trẻ đón con gái An An.

Tiện đường, tôi đi in một bản thỏa thuận ly hôn.

Sau đó, tôi đứng chờ xe buýt đêm bên cạnh trạm, định đến bệnh viện thăm ba.

Đột nhiên, có một con dao gọt hoa quả kề lên cổ tôi từ phía sau.

Bên tai vang lên một giọng nói quen quen, đầy ác ý:

“Luật sư Đường luôn thích làm việc nghĩa giúp người, lần này, cô có tự cứu được mình không?”

Đó là em trai của người đàn ông từng vào tù vì bạo lực gia đình.

Tôi đã nghĩ đến việc phản kháng hay kêu cứu.

Nhưng con gái tôi, đang đứng ngay bên cạnh tôi.

An An hoảng sợ tột độ, vừa há miệng định hét lên.

Người đàn ông đó gằn giọng đe dọa:

“Nếu mày dám lên tiếng, tao sẽ cho mày chết ở đây luôn!”

Tôi không phản kháng.

Bị hắn kề dao khống chế, ép tôi bước vào một con hẻm vắng không bóng người.

Tôi dùng khẩu hình nói với An An:

“Đừng sợ, gọi cảnh sát.”

An An mới chỉ bốn tuổi, nhưng lại rất nghe lời và hiểu chuyện.

Con đường này, tôi đã dắt con bé đi qua không biết bao nhiêu lần.

Từ đây đến đồn công an, chưa đến năm trăm mét.

Tôi bảo con báo cảnh sát.

Và con bé thật sự tin rằng cảnh sát có thể cứu được mẹ nó.

Nhưng tôi biết rõ nhất — tôi gần như không còn đường sống.

Tôi đã làm luật sư gần mười năm.

Trong và ngoài tòa án, tôi đã thấy không ít kẻ ác.

Cũng xem như luyện được khả năng nhìn người, đoán tâm lý phần nào.

Người đàn ông này — thật sự muốn giết tôi.

Hắn có hơn năm năm tiền sử bệnh tâm thần.

Lúc điều tra vụ án bạo hành năm xưa, tôi từng lục đến thông tin của hắn.

Người bị tâm thần nếu giết người — có thể thoát án.

Trong tầm mắt tôi, tôi thấy bóng dáng nhỏ bé của An An đang dốc toàn lực chạy về cuối con đường.

Mấy lần té ngã, rồi lại lập tức bật dậy.

Con bé là trẻ sinh non, trước đây chỉ cần đi nhanh vài bước đã thở không nổi.

Thế mà lúc này, trong đêm gió lạnh, con lại chạy như một mũi tên vừa rời dây cung.

Con bé nghĩ rằng, nếu chạy đủ nhanh thì sẽ cứu được mẹ.

Tôi ghi tạc dáng lưng bé nhỏ ấy vào đáy mắt mình, trước khi nó biến mất khỏi tầm nhìn.

Mong là có thể nhớ kỹ lần cuối cùng này.

Để kiếp sau, tôi còn tìm lại được con.

Trong con hẻm tối tăm không một bóng người.

Lưỡi dao cuối cùng cũng không còn chần chừ, đâm thẳng vào cổ tôi.

Gã đàn ông điên loạn cười lớn bên tai tôi: “Cô tưởng ngoan ngoãn nghe lời thì có thể sống à?

Anh tôi đứng trước tòa khóc lóc nhận lỗi, bảo đảm sau này sẽ không đánh vợ nữa, nhưng tụi bây có tha cho ảnh đâu!”

Máu tuôn xối xả.

Bên tai tôi chỉ còn tiếng ù tai chói gắt.

Tầm nhìn chao đảo, đỏ rực như máu.

Điện thoại trong túi áo ngoài đột ngột đổ chuông, như chiếc phao cứu sinh cuối cùng chìa ra giữa cơn hấp hối.

Trong lúc ý thức mơ hồ sắp vụt tắt, tôi theo bản năng cố gắng rút điện thoại ra.