Cái vị trí bà Từ này, Hoài Tú của tôi không cần nữa. Còn cô!”
Ông chỉ thẳng vào mặt Tô Đào:
“Nhà họ Tô chúng tôi không có đứa con gái nào dám tráo đổi hôn sự, dụ dỗ anh rể, làm mất mặt tổ tông!
Hôm nay về nhà, tôi sẽ lập tức đăng báo, tuyên bố cắt đứt quan hệ cha con với cô!
Từ nay về sau, cô và nhà họ Tô không còn bất kỳ liên hệ gì!”
Mắt Tô Đào đỏ hoe, khóc lóc thảm thiết:
“Cha! Con cũng là con gái của cha mà! Sao cha lại nhẫn tâm với con như vậy!”
“Con chỉ muốn cố gắng được ở bên người mình yêu, con sai chỗ nào?
Anh Kinh Niên chán ghét Tô Hoài Tú là do chị ta không có bản lĩnh!
Tại sao mọi điều tốt đẹp đều phải nhường cho chị ta?!”
Cha tôi cười lạnh:
“Được, tôi thành toàn cho sự cố gắng của cô.
Từ nay cô không còn là người nhà họ Tô, sống sao thì tùy cô!”
“Người đâu! Đem toàn bộ đồ cưới của đại tiểu thư mang về!”
Tô Đào gào lên thê thảm:
“Không! Đó là đồ cưới của tôi!”
Mẹ tôi tát cho cô ta một cái rõ đau:
“Cướp hôn sự của Hoài Tú rồi còn mơ cướp luôn đồ cưới? Đang nằm mơ đấy à!
Mấy thứ này là nhà họ Tô chuẩn bị cho Hoài Tú! Cô là cái thá gì?
Muốn đồ cưới thì về hỏi mẹ cô mà xin!”
Đám vệ sĩ nhà họ Tô đang khuân nữ trang, sổ đỏ, giấy tờ chuẩn bị rời đi, thì Từ Kinh Niên chặn trước mặt.
“Đứng lại! Hôm nay các người dám mang đồ cưới đi, tức là hủy hôn, phải gánh hậu quả!”
Hắn nhìn tôi:
“Tô Hoài Tú, giữa nhà họ Từ và Tô là hôn nhân liên minh có ký kết!
Đào Đào là người tôi chính thức cưới hỏi vào cửa, là vợ tôi!
Nhưng tôi chưa nói không cần cô! Nếu các người bỏ đi hôm nay, người vi phạm chính là nhà họ Tô!”
Mẹ tôi giận đến nghiến răng:
“Hôn ước ký là để cưới trưởng nữ của nhà họ Tô! Chính là các người bội ước, lại còn đổ lỗi cho người khác!”
Từ Kinh Niên mặt đầy đắc ý:
“Cho Tô Hoài Tú làm tình nhân, đó là tôi nể mặt nhà họ Tô rồi đấy.”
Con gái trưởng của nhà họ Tô đi làm tình nhân cho nhà họ Từ – đó chẳng khác nào tát vào mặt nhà họ Tô.
Cha tôi tức đến đau tim, ôm ngực thở dốc, suýt ngã quỵ.
Mẹ tôi mắt đỏ hoe, muốn đòi lại công đạo cho tôi, nhưng bị dồn đến không nói nên lời.
Tô Đào ôm eo Từ Kinh Niên, cười rạng rỡ như hoa:
“Chị à, tôi không làm đại tiểu thư nhà họ Tô cũng chẳng sao.
Sau này vào nhà họ Từ rồi, chị cũng phải gọi tôi một tiếng ‘chị dâu’.”
“Còn mấy món đồ cưới của chị, coi như là quà hiếu kính tôi đi, mang hết vào phòng chứa đồ của tôi!”
Trợ lý của Tô Đào hung hăng xô tôi ra, tôi nhìn thấy đồ cưới từng món từng món bị mang đi.
Mẹ tôi tức giận ngăn cản, lại bị đám người nhà họ Từ ỷ thế xô ngã xuống đất.
Tô Đào nhướn mày, cười nhạo:
“Bà Tô à, chuyện trong nhà họ Từ chúng tôi, bà cứ cố chen vào, có va chạm gì thì cũng tự chịu thôi.”
Tôi đỡ mẹ dậy, ánh mắt lạnh như băng nhìn cặp cẩu nam nữ trước mặt.
Từ Kinh Niên nhếch môi, vẻ mặt kẻ ban phát ân huệ:
“Con gái gả đi như bát nước hắt đi, từ nay tôi chính là trời của cô, còn không mau quỳ xuống lạy tôi và Đào Đào một cái?”
Thấy tôi không nhúc nhích, hai tên tay chân ép chặt vai tôi xuống, đá mạnh vào đầu gối tôi, cố ép tôi cúi đầu lạy.
Tôi cắn răng, tay chống chặt xuống đất, ngay lúc đầu gần như sắp đập xuống nền—
Bên ngoài cửa chợt vang lên tiếng quát lớn:
“Cảnh sát phá án! Yêu cầu nhà họ Từ phối hợp điều tra!”
Chương 5
Tôi nhẹ nhõm thở phào một hơi, như trút được gánh nặng trong lòng.
Thời điểm đến thật hoàn hảo.
Khi quay đầu lại, tôi khẽ sững người.
Người đi cùng viên cảnh sát dẫn đội, lại là Cố Chước.
Anh ta dẫn theo một đoàn người thuộc tổ giám sát đi phía sau.
Cảnh sát liếc nhìn anh một cái, ra hiệu cho thuộc hạ khống chế hiện trường.
“Thiếu tướng Từ, chúng tôi nhận được tố cáo, anh bị nghi ngờ dính líu đến nhiều tội danh tham ô, hối lộ và giao dịch phi pháp. Đây là lệnh khám xét và lệnh bắt giữ.”
Ánh mắt điềm tĩnh của Cố Chước lướt qua đám đông.
Không biết có phải ảo giác của tôi hay không, khi ánh mắt anh dừng lại nơi tôi, khóe môi như khẽ cong lên.
“Từ Kinh Niên, phối hợp điều tra đi.”
Sắc mặt Từ Kinh Niên u ám đến cực độ, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Bị bà cụ nhà họ Từ hoảng hốt kéo lấy tay áo.
“Đội giám sát kết hợp với Cục điều tra tội phạm kinh tế đã xác minh:
Từ Kinh Niên bị tình nghi rửa tiền, tham ô nhận hối lộ và vi phạm hợp đồng hôn nhân, nay chính thức bị bắt giữ.
Tô Đào có hành vi đồng phạm lừa đảo, hôn sự không được pháp luật công nhận, thân phận không được thừa nhận.
Tiểu thư trưởng của nhà họ Tô – Tô Hoài Tú, với tư cách là bên bị hại và nhân chứng quan trọng, các quyền lợi của cô sẽ được pháp luật bảo vệ.
Xét thấy hai nhà Cố – Tô có hôn ước từ trước, và ông Cố Chước đã vượt qua thẩm tra, trở thành đối tác chiến lược của Tô thị, hôn nhân của hai người sẽ được pháp luật công nhận và bảo hộ.”
Lời vừa dứt, cả sảnh tiệc im phăng phắc.
“Từ Kinh Niên, mời đi theo chúng tôi.”
Chương 6
Cố Chước đứng thẳng lưng, dáng vẻ trầm ổn, giọng điệu lạnh lùng.
Kẻ từng được cả cảng thành kiêng dè – “tân quý của giới quân đội” Từ Kinh Niên – giờ đây trở thành tội phạm bị còng tay.
Còn người từng bị xem thường là “phú thương nổi lên từ công nghệ” – Cố Chước, nay lại trở thành chàng rể danh chính ngôn thuận được nhà họ Tô công nhận.
Một kẻ bị bắt, một người được nâng đỡ, thật quá mỉa mai.
Từ Kinh Niên bị kích thích mạnh, gào lên giận dữ:
“Không thể nào! Các người dám động đến tôi? Cố Chước, anh chỉ là một kẻ phất lên nhờ may mắn, mà dám chơi xấu tôi?!”
Hắn lao về phía trước, nhưng bị cảnh sát bên cạnh vặn tay khống chế.
Viên cảnh sát dẫn đội bật cười khinh miệt:
“Anh Từ, nhân chứng – vật chứng đầy đủ, tôi thấy muốn chết là anh mới đúng.”

